Chương trước
Chương sau
- Ừm, làm thế có thích hợp không?

Hoàng đế trẻ tỏ ra hơi do dự:

- Bẩm hoàng thượng, ở kinh thành người có thể nhẫn nhịn bọn họ, chốnglưng cho bọn họ, nhưng xuống địa phương rồi, quan trên sao có thể nhẫnnhịn cho sự vô lý của bọn họ? Nếu như hoàng thượng đã định rèn rũa bọnhọ thì phải để bọn họ hiểu, người không thiên vị cho bọn họ vì coi trong bọn họ, tránh để họ tới địa phương, mang danh nghĩa hoàng thượng, làmchuyện gì không hay.

- Ngươi nói cũng có lý, phải để bọn họ chịuchút đau khổ, giờ cả trẫm còn không coi vào mặt, tới địa phương chẳngphải làm náo loạn lên sao? Cho dù chịu khổ vài năm, nhưng chỉ cần đạivài năm tích lũy chính tích, trẫm đưa bọn họ vào triều, bọn họ sẽ hiểudụng tâm của trẫm.

Hoàng đế trẻ nói rồi phái thái giám đi truyềnkhẩu dụ, lệnh ba tên Tần Mục tới lại bộ nghe phân phối, trong vòng haingày phải rời kinh nhậm chức, trước khi đi không cần vào hoàng cung cáobiệt.

Với tính ba tên đó không chết ở địa phương là giỏi rồi, nới gì tới có chính tích, có điều tránh sau này hoàng đế trẻ nghi ngờ,Đường Kính Chi vẫn phải nói:

- Hoàng thượng, ba vị đại nhân đó dù sao cũng là cánh tay trái phải được người coi trọng, hay là phái vài xưởngvệ đi theo bảo vệ, tránh bọn họ bị đồng liêu chèn ép.

- Đúng thế, đám quan viên địa phương bây giờ ăn gan gấu tim báo rồi, như đám ĐiềnCơ Vương Mông, hơi tí là dám tạo phản, nếu không phái người chiếu cố,trẫm không yên tâm.

Quả nhiên hoàng đế trẻ vẫn rất coi trọng ba kẻ này, nghĩ bọn chúng là kỳ tài hiếm có.

- Ngoài ra hoàng thượng nên bảo người đi theo đó cứ thi thoảng báo tinvề, tránh ba vị đại nhân đó tới địa phương, bị quan viên nơi đó vào hùavới nhau, làm được chút gì cũng bị bọn họ cướp công mất.

- Đúng, ngươi lúc nào cũng suy nghĩ chu đáo.

Hoàng đế trẻ thở dài:

- Vậy mà ba bọn họ cứ hiểu lầm ngươi.

Đường Kính Chi cười lạnh, y góp ý nhưu thế chẳng qua muốn nội xưởng báo lênviệc làm hành vi của ba tên đó, khiến hoàng thượng nhận rõ bộ mặt thậtcủa bọn chúng, chứ không phải để giúp bọn chúng.

Đám cuồng sĩ tự phụ này sau khi bị đả kích sẽ làm gì?

Không phải là phấn đấu vươn lên, cũng không phải uốn gối chịu phục, hóa thấtbại thành sức mạnh, mà khi nhìn không thấy hi vọng, bọn chúng chuyểnsang thù đời hận thế, lấy rượu giải sầu, thậm chí có hành động quákhích.

Y tin, chỉ cần rời hoàng đế, cuộc đời ba tên kia coi như đã bế mạc.

Đợi tiểu thái giám nhận lệnh rời đi, hoàng đế trẻ mới sực nhớ ra:

- Đường cử nhân, hôm nay ngươi tới đây có chuyện gì ...

- Bẩm hoàng thượng, chuyện là thế này ...

Đường Kính Chi đem chuyện phát hiện bộ đầu lục phiến môn là mật thám của Thuận vương nói ra:

- Hoàng thượng, người nội xưởng đa phần chọn ra từ trong lục phiến môn,học sinh chỉ e có kẻ trà trộn vào trong đó, tiết lộ hành tung của hoàngthượng, thậm chí gây bất lợi với hoàng thượng nên mới vào bẩm báo.

Hoàng đế trẻ chỉ hơi nhíu mày, không rõ suy tính gì, lúc lâu sau mới hỏi lại:

- Kẻ đó tên Bùi Đạc?

- Vâng ạ.

- Được trẫm biết rồi, chuyện này tạm giao cho ngươi, hay theo dõi tên đókỹ cho trẫm, có thể trong nội xưởng có người của trẫm cũng có mật thámcủa chúng rồi, phái người không đám bảo, đợi trẫm và hoàng thái hậuthương lượng một phen rồi tính.

Hoàng đế phấy tay nói:

- Được rồi đi tận hưởng kỳ nghỉ của ngươi đi.

Đường Kính Chi cáo lui, đi được một quãng thì Tiêu Kiến như ma chẳng biết từ đâu đi ra:

- Đường cử nhân, nghe nói ngài vừa mới mua một lượng lớn vải vóc từ hiệu vải Tần thị, hẳn muốn kinh doanh đồ thêu.

Nhiệm vụ của nội xưởng là giám sát bách quan, nhất là làm quan ở kinh thànhđều bị giám thị chặt chẽ, Đường Kính Chi đọc truyện biết sự khủng bố của Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng, hẳn cái nội xưởng này cũng không thua kém, nênkhông bất ngờ, chắp tay đáp:

- Đúng thế, Đường mỗ là thương nhân,chẳng thể ngồi không ở kinh thành không kiếm thu nhập, ta còn cả nhà cần phải nuôi mà. Người khác không hiểu chắc Tiêu công công cũng biết mà,Đường mỗ làm việc cho hoàng thượng, nhưng có bổng lộc đâu.

- Ha ha ha, Đường cử nhân vui tính quá, bằng vào tài thế của Đường gia lại thèm để ý chút xíu bổng lộc đó sao?

Tiêu Kiến cười ha hả:

- Cha gia nghe bảo có kẻ mù mắt gây sự nữa, hay là cha gia cho ngài mượn ít người, để bọn chúng biết ngài không dễ bắt nạt.

- Không cần đâu, đa tạ ý tốt của công công, chỉ là mấy phụ nhân muốn kiếm thêm chút tiền thôi mà.

Đường Kính Chi vội xua tay:

- Đường cử nhân, cha gia thấy ngài cái gì cũng tốt, chỉ là quá mềm lòng!

Tiêu Kiến không miễn cưỡng, lắc đầu rời đi:

Đường Kính Chi cưỡi ngựa về ngồi nhà mới mua, lúc nàển Nhi đã lập khế ước với hai trăm nữ thợ thêu, trạch viện này có tổng 38 sương phòng, trừ đi chỗ dành cho hộ vệ, chen lẫn một chút vẫn đủ chỗ ngủ.

Lúc này Thị Mặc cũng đã về, sau lưng hắn là mấy cỗ xe ngựa chở đầy hàng hóa, thấ liền giải thích:

- Nhị gia, nô tài y mua ít thực phẩm, sẽ phân theo đầu người phân phối tới các sương phòng, để bọn họ tự nấu cơm ăn.

Thị Mặc có kinh nghiêm lo ăn ở cho mấy chục vạn dân rồi, chuyện này nó cònrành rẽ hơn Đường Kính Chi, tất nhiên y không cần thừa lời nói thêm gì.

Qua một lúc sau Uyển Nhi xử lý xong công việc, cùng Nhu Nhi báo cáo côngtác cho y, tuy ngày đầu nhiều việc khiến hai nàng khá mệt mỏi nhưng lạirất vui, trước kia ở Đường phủ, ngoài thi thoảng tụ tập tán gẫu thìchẳng có việc gì để làm.

Uyển Nhi định ra ba tiêu chuẩn tiềncông, kỹ thuật cao minh thượng đẳng thì lương tháng 800, người kỹ thuậttrung cấp chỉ có 600, còn kỹ thuật bình thường chỉ có 400, mới đầu nhiều người không hài lòng, nhưng Uyển Nhi dứt khoát không nhượng bộ, nói aikhông hài lòng có thể không làm.

Tiêu chuẩn tiền lương này cao hơn trong nghề nhiều rồi, Đường Kính Chi còn dặn:

- Nhu Nhi, từ ngày mai nàng phụ trách giám sát công việc, thuận tiện thínghiệm xem một người mỗi ngày có thể thêu được bao nhiêu.

Nhu Nhi không hỏi vì sao, chỉ cần tướng công bảo làm là nàng làm, nhưng Uyển Nhi lại thắc mắc.

- Nguyên nhân đơn giản lắm, khi chúng ta biết con số đại khái rồi, liềnphân công, yêu cầu bọn họ mỗi ngày làm được số lượng yêu cầu có thể nghỉ ngơi, đương nhiên nhiệm vụ không hoàn thành phải làm tối cho xong. Làmthế có lợi là chúng ta không phải phái người giám sát bọn họ làm việcquá gắt, bọn họ sẽ tự bảo nhau làm việc.

- Tướng công thật giỏi, thiếp đang lo chúng ta không đủ người giám sát.

Uyển Nhi gật đầu rối rít:

- Thế thì thiếp thấy một tháng sau chúng ta kỹ hợp đồng lại, không phátlương theo tháng nữa, mà theo số lượng, làm nhiều hưởng nhiều.

Đường Kính Chi ngạc nhiên, đó là điều y định nói:

- Uyển Nhi, nàng mới giỏi đó, thế này ta yên tâm kê cao gối ngủ kỹ rồi.

Uyển Nhi được khen nhoẻn miệng cười vui sướng, Ngọc Nhi từ ngoài đi vào nói:

- Tướng công, thiếp phân phối phòng cho thợ thêu phát hiện ra một số cănphòng do thời gian dài không người ở, cửa sổ, thậm chí nóc nhà cũng hỏng rồi, phải tìm người tới sửa thôi.

- Không cần, nàng cứ bảo Thị Mặc một tiếng là được.

Ngọc Nhi nhíu mày:

- Để thiếp làm cho, Thị Mặc nó bận rộn từ sáng tới giờ chưa nghỉ chút nào.

- Nàng cứ để Thị Mặc làm, nó tuy trầm ổn hơn nhiều, nhưng trước giờ chưađộc lập xử lý công việc, sau này nó là cánh tay đắc lực của ta, phảichuyện lớn dám quyết đoán, chuyện nhỏ cần ổn thỏa, hơn nữa để nó tiếpxúc với hạ nhân khác, chọn ra người nào quen tay, chọn làm trợ thủ.

Đường Kính Chi giải thích dụng ý của mình:

- Cha mẹ ta mất sớm, khiến Đường gia bị trống mất một đời, hiện Đại quảngia và Đại quản sự đều là lão nhân theo nãi nãi, tuổi cao rồi, nên taphải mau chóng bồi dưỡng Thị Mặc.

Ngọc Nhi nghĩ một lúc thấy tướng công thư sinh nói thế cũng phải, nên đi tìm Thị Mặc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.