Tiêu Kiến rất hài lòng với vẻ kinh ngạc trên mặt Đường Kính Chi, y chưa biết việc thì Tiêu Kiến báo tin mới có giá trị:
- Đường cử nhân sau khi lên kinh liên tục hiến kế sách trị quốc an dâncho hoàng thượng, lại còn nuôi sống mười mấy vạn nạn dân phương bắc, làsự tích lớn ấy chứ, cha gia cũng bội phục không thôi.
- Tiêu công công quá khen rồi, tại hạ làm gì có hiến được kế hay gì, chẳng qua cóvài ý nghĩ liền nói ra mà thôi, còn đem thực thi cụ thể ra sao hoàn toàn nhờ bách quan bàn bạc làm, về phần mười mấy vạn nạn dân, chẳng qua chỉmuốn khai hoang, bán được tiền.
Đường Kính Chi xua tay nói thực lòng, cân lượng bản thân có bao nhiêu y tự biết:
- Được rồi, Đường công tử đừng khiêm tốn nữa, sự tích của ngài, cha giađã nghe ngóng kỹ càng, ngay cả Tề công công thường ngày bận rộn vô cùngcũng khen ngợi ngài không ngớt đấy.
Nói tới Tề công công, Đường Kính Chi mới nhớ ra cho tới tận bây giờ vẫn chưa gặp vị thái giám quyền lực nhất trong cung này.
Tiêu Kiến nâng chén chúc mừng Đường Kính Chi gắp bay cao, Đường Kính Chi đành nâng chén kính lại.
Chưa biết lòng dạ bên trong ra sao, Đường Kính Chi thích Tiêu Kiến hơn Toàn Kế, vì hắn không làm cao, dễ nói chuyện.
- Tiêu công công, không hay rồi!
Mấy chén rượu vào bụng, thức ăn đã tiêu diệt được phần nào, lời cũng đã nói hết, Đường Kính Chi định cáo từ thì bên ngoài đột nhiên có người quenxông vào.
- Giang Cảnh, ngươi không thấy cha gia và Đường cử nhân đang nói chuyện sao? Làm việc ở kinh bao năm rồi mà vẫn bộp chà bộpchộp như vậy à?
Tiêu Kiến trầm mặt xuống, tỏ vẻ rất không hài lòng.
Lần trước nam hạ, Giang Cảnh ở bên giúp đỡ rất nhiều, Đường Kính Chi nói đỡ:
- Tiêu công công, Giang huynh đệ nhất định có chuyện gấp muốn báo, trời không còn sớm nữa, tại hạ cũng nên cáo từ.
Giang Cảnh liền ngăn lại:
- Bẩm công công, chuyện thuộc hạ định bẩm báo có liên quan tới Đường cử nhân.
- Ồ, chuyện gì thế?
- Trước đó công công chẳng phải bảo bọn thuộc hạ theo dõi đám Tần Mụcsao? Vừa rồi thám tử báo lại nói ba bọn chúng tới Kinh Triệu phủ mờiTrương Vệ dẫn mấy chục nha dịch mang cương đao xích sắt tới trạch việnmà Đường cử nhân vừa mua.
Giang Cảnh đáp nhanh:
- Cái gì?
Đường Kính Chi cuống ngay, nơi đó có nữ nhân của y, chẳng kịp nghĩ gì, vội chạy nhanh ra ngoài:
- Tiêu công công, tại hạ đi đây, ngày sau rảnh rỗi lại mời công công uống rượu.
- Đường cử nhân chớ hoảng, có người cha gia phái đi ở bên theo dõi, tuyệt đối không để xảy ra chuyện gì đâu, đi, dù sao cha gia cũng đang rảnh,đi xem xem, tên Trương Vệ đó chẳng qua là tên ti trưởng ở Kinh TriệuPhủ, có là cái gì.
Tiêu Kiến cũng cất bước đi theo.
Rời tửulâu Đường Kính Chi mau chóng lên ngựa, thấy Tiêu Kiến không sợ phiềnphức đi theo hỗ trợ, cười cảm kích với hắn rồi vung roi giục ngựa chạynhanh.
~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Từ khi Đường Kính Chibào cung diện thánh, ba tên Tần Mục đã có ý thức nguy cơ, bọn chúng hoặc chèn ép, hoặc lôi kéo, cuối cùng vẫn bị Đường Kính Chi áp đảo, giờ thìhay rồi, hoàng thượng lại còn tin lời ma quỷ của y đưa bọn chúng rangoài làm quan.
Đáng hận nhất là hoàng đế còn bị y bịt tai che mắt, tưởng y muốn tốt cho bọn chúng thật.
Ba người bọn chúng tức giận, liền không tới ngự thư phòng hầu hạ nữa, kếtquả có được là hoàng đế bắt rời kinh trong hai ngày, tới cả vào cung cáo biệt cũng không cho, làm bọn chúng hối hận không thôi, biết trước nhưvậy nói thế bào cũng không liên hợp với nhau cáo bệnh rồi.
- Tần huynh, đều là chủ ý do huynh đưa ra đó, nói cái gì mà chỉ cần chúng ta kiên quyết, hoàng thượng sẽ lùi bước như mọi khi.
Bàng Vũ đổ ực chén rượu mạnh vào bụng:
Đỗ Minh cũng trách móc:
- Đúng thế, hôm qua ta đã nói rồi, lần này hoàng thượng làm thật đấy,huynh cứ kéo ta hùa cùng, giờ thì đấy, hoàng thượng còn không cho chúngta vào cáo biệt.
Nếu là trước kia với tính khí của Tần Mục saochịu để cho hai tên kia chỉ trích thế này, nhưng lần này hắn chủ trươnggây ra chuyện xấu như thế, giờ cũng không còn tâm trạng nào tức hai tênkia nữa, mặt đen như đít nồi, hai mắt lóe hung quang.
Đám Tần Mục mặc dù bị trọng thần trong triều bài xích, nhưng do bọn chúng là hồngnhân bên người hoàng đế, cho nên không ít quan viên muốn lấy lòng, kếtgiao.
Trương Vệ chính là một trong số đó, Trương gia cũng tính là thế gia, nhưng tới đời của hắn thì gia tộc đã đi xuống, trong triềukhông có quan viên che trở, trong nhà không còn nhiều tiền, cũng may hắn học vấn tuy không cao, song đầu óc linh hoạt, giỏi xu nịnh, nên kiếmđược chức quan ở kinh thành, dù chỉ là một ti trưởng ở Kinh Triệu Phủ,phẩm cấp không cao, nhưng thế cũng là ghê rồi.
Giờ mỗi lần hắn về nhà, ngay cả tộc trưởng cũng phải ra cửa nghênh tiếp.
Hôm nay Trương Vệ đang ngồi trong nha môn uống trà cho hết ngày thì có một tên công sai vội vội vàng vangf chạy vào báo:
- Đại nhân, có ba vị đại nhân Tần, Bàng, Đỗ nói có chuyện muốn cầu kiến.
Trương Gia giật mình, song nghĩ không thể nào, hỏi lại:
- Ba vị đại nhân đó nhậm chức ở đâu.
- Là ba vị đại thần đông cung ấy.
- Mau mau mời vào.
Trương Vệ đứng bật dậy, chỉnh đốn lại trang phục, đi nhanh ra ngoài, còn cách rất xa đã vái thật sâu nói:
- Hạ quan Trương vệ thỉnh an ba vị đại nhân, chẳng hay hôm nay có trận gió lành nào thổi ba vị tới chỗ hạ quan như thế?
Tần Mục và Bàng Vũ không đáp lời, sắc mặt rất kép, Đỗ Minh cố nặn ra nụ cười, nói:
- Trương đại nhân đứng dậy đi, không cần khách khí như vậy đâu, ba chúng ta hôm nay tới đây là có chuyện muốn nhờ vả.
- Ôi cha cha, Đỗ đại nhân nói cái gì thế, có chuyện gì ngài cứ sai bảomột tiếng là được rồi mà, nói cái gì mà cầu với không cầu, làm hạ quantổn thọ chết mất.
Trương Vệ khom lưng chạy tới, đưa tay vén rèm giúp ba tên kia, bộ dạng khúm núm hết cỡ.
Đám Tần Mục thấy Trương Vệ tâng bốc mình như thế thì sắc mặt khá hơn, ưỡn ngực nghênh ngang đi vào.
Tới trong phòng, Trương Vệ đuổi tên công sai ra ngoài, đích thân sách ấmrót trà, hắn hạ mình như thế càng khiến ba tên Tần Mục đang cảm thấy tựtrọng bị tổn thương được ve vuốt rất nhiều.
Vì thế Tần Mục lên tiếng:
- Trương đại nhân, ba chúng ta lần này tới đây là muốn nhờ ngài dẫn nha dịch đi tra xét đóng cửa một cái tiểu viện.
- Hả? Là kẻ nào đui mù dám đắc tội với ba vị thượng quan chứ? Có cần hạquan bắt luôn chủ nhân tiểu viện, cho vào nhà lao dạy dỗ sáng mắt rakhông ạ?
Trương Vệ hung hăng nói:
- Một tên thương nhân nhà quê, ỷ có chút tiền tài phách lối.
Nghĩ tới Đường Kính Chi, đám Tần Mục lại sôi máu, có điều bọn chúng cuồngngạo đến đâu chăng nữa cũng không dám phái người dạy dỗ Đường Kính Chi,nếu không hoàng đế biết thì hết đường ăn nói.
- Không cần đâu,ngươi chỉ cần dẫn mấy nha dịch đóng cửa cái tiểu viện đó, hàng hóa bêntrong lôi đi hết. Đúng rồi, trong đó có mấy phụ nhân trẻ, ngươi có thểđưa về ...
Bàng Vũ đột nhiên xen lời vào, cười lạnh:
Đỗ Minh giật bắn mình, có điều nghĩ mấy phụ nhân đó chẳng qua chỉ là tiểu thiếp của Đường Kính Chi cho nên không nói gì.
Nghe Bàng Vũ muốn bình muốn cướp dân phụ, Trương Vệ suy tính, rốt cuộc là ai có thù hận sâu như thế với ba vị này, khiến chúng muốn chiếm đoạt cảthê thiếp của người ta.
Trương Vệ không đáp, rót thêm trà cho ba tên kia, cẩn thận hỏi:
- Nghe nói hoàng thượng muốn phái ba vị tới địa phương nhậm chức?
Câu này làm Bàng Vũ hừ lạnh một cái, mặt Đỗ Minh đanh lại, Tần Mục cố nhẫn nại nói:
- Đúng thế, hoàng thượng muốn bọn ta tới địa phương làm quan, lấy chínhtích để đưa bọn ta vào triều đường nghị sự, lúc đó trọng thần trongtriều không có lý do gì phản đối bọn ta nữa.
- Vậy hạ quan xin chúc mừng ba vị đại nhân.
Trương Vệ tuy nhìn ra sắc mặt ba tên này không ổn, nhưng lời giải thích củaTần Mục hợp tình hợp lý, vả lại không nghe ngóng được điều gì có vẻ nhưba tên này mất thánh sủng, dù sao chỉ là đóng cửa một cái tiểu viện, vảlại mấy năm qua đút lót cho bọn chúng, từ chối thì tiền bạc có khi ra đi uổng phí hết.
- Người đâu, ra ngoài gọi mấy nha dịch về, bản quan có chuyện cần làm.
Kinh Triệu phủ là nha môn cai quản trị an Ni Lạc Thần, sai dịch nhiều,thoáng cái đã tập trung được ba mươi tên, đám Tần Mục cùng Trương Vệ dẫn người tới thẳng tiểu viện của Đường gia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]