Ở dưới Đường Kính Chi lại hỏi:
- Hoàng thái hậu, không biết người chọn được nhân tuyển thích hợp chưa.
- Chọn, chọn được rồi.
Hoàng thái hậu vừa nói vừa cẩn thận đi ra xa vài bước:
- Người này tính ra cũng mang huyết mạch long tộc, phải gọi ai gia làhoàng tẩu! Có điều mạch này của hắn là họ xa, hiện đã đi xuống rồi. Aigia đã cho người tìm hắn tới, mai có lẽ sẽ đến nơi.
Đường KínhChi vui mừng, vậy chuyện coi như đã xong, tiền bạc kiếm được là chuyệnnhỏ, phen này coi như dùng tiền kiếm được chỗ dựa lớn rồi.
ThấyĐường Kính Chi tiếp đó chỉ nói chính sự, Hoàng thái hậu lại sinh phiềnmuộn, mấy lần dùng khóe mắt liếc nhìn y, thấ cứ thản nhiên nói chuyệnkinh doanh, hoàn toàn quên mất chuyện hai người vừa có tiếp xúc da thịt, lòng càng không thoải mái.
Mình là ai chứ?
Là Hoàng tháihậu, là quốc mẫu, là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ! Chẳng lẽ chạm vàotay mình, y không có chút suy nghĩ nào, như thấy vinh hạnh chẳng hạnh.
Vì sao y cứ như không có chuyện gì xảy ra thế?
Hoàng thái hậu bị đả kích vô cùng, bắt đầu suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ nămxưa được xưng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, giờ đã già cả xuống sắc,không còn chút mị lực nào nữa.
Không thể nào!
Hoàng thái hậu không phục, nhẹ vén váy, uyển chuyển tới gần Đường Kính Chi.
Người ta nói tâm tư nữ nhân là khó lường nhất, Hoàng thái hậu cũng chẳng ngoại lệ.
Đường Kính Chi đang cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-tai-tuan/2245713/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.