Hôm sau trời vẫn còn tờ mờ sáng Đường Kính Chi đã dậy rồi, bịn rịn hôntạm biệt hai vị di nương, thúc ngựa chạy về phía cửa đông Ni Lạc Thần.
Khởi hành cùng lúc với y còn có Vương Tiến đi theo cửa bắc, Thị Mặc và TấnLương Bá đi cửa tây, bọn họ đều dẫn theo người của nội xưởng.
Hoàng thái hậu lo cho an toàn của Đường Kĩnh Chi nên xưởng vệ cấp cho y nhiều nhất, tới mười hai cao thủ, cùng với Đường Uy và Ngọc Nhi, Đường KínhChi cảm thấy an toàn của mình được bảo đảm chắc chắn rồi.
TịnhChâu và Kinh Châu nối liền nhau, nằm ở dải trung tâm vương triều, từ NiLạc Thần tới biên giới Tịnh Châu tuy địa hình bằng phẳng song ngựa không ngừng vó cũng phải đi hết ba ngày.
Đường Kính Chi biết quốc khốcần tiền gấp, cho nên dọc đường ngoại trừ lúc ăn uống, ban ngày gần nhưkhông nghỉ ngơi, tới tối nếu như không phải có thôn xóm hoặc dịch trạmđể nghỉ chân, y tranh thủ đi thêm rồi cắm trại ngoài trời.
Trongđoàn người bọn họ, trừ Đường Kính Chi ra thì ai cũng tập võ, chịu khổcực với họ không phải chuyện gì to tát, chỉ mỗi Ngọc Nhi là thương tướng công của mình, thấy y mỗi tối dừng chân là mệt mỏi vùi đầu ngủ luôn,khuyên mấy lần bảo y không nên gắng sức như thế.
Có điều lòngĐường Kính Chi có tâm sự, muốn sớm ngày làm xong việc để sớm ngày vềkinh, đoàn tụ với Nhu Nhi và Uyển Nhi, tất nhiên miệng thì ừ, nhưng đâulại vào đấy.
Vì thế tới ngày thứ năm mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-tai-tuan/2245613/chuong-516.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.