Chương trước
Chương sau
- Tướng công, vào xem nhé!

Đứng trước cửa hiệu của Dư gia, Ngọc Nhi nhỏ giọng hỏi:

Đường Kính Chi nhìn bốn chữ đỏ " Gấm vóc Dư gia" trên tấm biển đen, gật đầu:

- Ừ, vào xem nào.

Bước qua ngưỡng cửa lại có cảm giác khác hẳn, bên trong cực kỳ sạch sẽ, đồ gỗ đen bóng, không phải sắc đen của sơn mà là gỗ tốt lâu năm được lau chùi nhiều mới ánh lên sắc màu này, tạo cảm giác khí phái.

Vì diện tích cửa hiệu rất rộng, toàn bộ các cánh cửa sổ đều được mở toang, bên trong càng rộng rãi thoáng đãng hơn, giá hàng bày cách nhau, để lại lối đi lớn, bên trong có tổng cộng sáu tiểu nhị, người nào người nấy đều đang tiếp đãi khách.

Một tiểu nhị trẻ đôi mắt tinh minh linh hoạt, thấy có khách tới, hơn nữa y phục hoa lệ, khí độ bất phàm, cáo lỗi một tiếng với vị khách đang tiếp, niềm nở đi tới:

- Hoan nghênh hai vị khách quan quang lâm, xin hỏi hai vị cần loại vải nào? Cửa hiệu của chúng tôi có lịch sử trăm năm, nổi tiếng nhất Nguyên Tuyền thành này, bất kỳ thứ vải vóc nào cũng có, hơn nữa giá cả phải chăng, khách quan cứ yên tâm.

Đường Kính Chi dửng dưng ngó quanh, làm ra vẻ khách hàng khó tính:

- Có cái cửa hiệu nào chẳng nói nhà mình hàng hóa giá vẻ phải chăng? Nhưng khi ra giá thì chém người ta không thương tiếc.

- Úi chà, vị khách quan này mới lần đầu tới Nguyên Tuyền thành phải không?

Tiểu nhị không giận mà kêu lên một tiếng rất khoa trương, chỉ vào mấy cái cửa sổ cực lớn trên tường:

- Cửa hiệu chúng tôi khác hẳn nơi khác, khách quan mời nhìn, cá cửa sổ này do lão gia nhà chúng tôi cố ý làm vậy đấy, tất cả cửa hiệu của Dư gia đều thế, một khi kinh doanh là mở rộng cửa sổ, cho dù mùa đông cũng thế. Làm thế là để trong phòng có ánh sáng tốt nhất, hàng hóa có tỳ vết gì là khách hàng nhìn ra ngay.

Hắn nói với giọng điệu tự hào:

- Ở Nguyên Tuyền thành này, hiệu vải có danh tiếng sánh ngang được với Dư gia chỉ có Phương gia, có điều Dư gia chúng tôi có 328 năm lịch sử rồi, còn Phương gia mới chỉ có 296 năm thôi ...

Đường Kính Chi vỡ lẽ chẳng trách mà cửa hiệu lớn thế nà chỉ có hai tầng, vì cửa sổ mở quá lớn, phía dưới không đủ lực chống đỡ, mà ở vùng phồn hoa này, trong khi không ít công trình năm sáu tầng, chỉ làm lầu gác hai tầng đúng là thua thiệt không ít.

Chính từ điểm này có thể nhìn ra, Dư gia làm ăn rất chú trọng chữ tín, không có ý dấu diếm chỗ xấu với khách hàng.

- Được, xem như ta tạm tin ngươi.

Đường Kính Chi nhìn quanh:

- Có điều chất lượng vải vóc nơi này hơi kém, trên lầu có thứ cao cấp hơn không?

- Có chứ ạ, mời khách quan lên tầng.

Tiểu nhị thấy hai bọn họ ăn mặc sang trọng là có chuẩn bị tâm lý hàng hóa tầng này không thể làm họ hài lòng rồi, khom lưng xuống dẫn đường chỉ hướng lên tầng hai.

Lên tới tầng hai lại có cách bài trí khác hẳn, trông qua không có gì đặc sắc lắm, cũng tranh họa đồ gốm giống như đồ trang trí ở nơi tiếp khách quý khác, song nhìn kỹ trên tường treo những bức tranh thủy mặc, bút pháp tinh tế, thể hiện cái chất thoáng đạt cửa thiên nhiên sông nước. Từng chiếc bàn được điêu khắc hoa thú bên mép, mỗi chiếc đĩa hoa văn tinh xảo, đến cả lông chim cũng nhìn thấy rõ ràng.

Chủ nhân Dư gia bỏ tâm tư không ít.

Tiểu nhị theo sau, chú ý phản ứng của Đường Kính Chi, thấy y không quan sát hàng mà đi để ý tới cách trang trí bốn xung quanh, mặt lộ vẻ kinh ngạc tán thưởng đắm chìm trong đó thì trở nên thận trọng.

Đây là một thủ đoạn mà lão gia nhà hắn sử dụng, từng dặn hắn nếu có khách hàng nhìn ra được tinh túy trong phòng, thì đều là nhân vật không tầm thường, biết đánh giá hàng, tiếp đãi với quy cách tốt nhất.

Nếu là thương nhân hào khách bình thường lên đây sẽ không phát hiện ra được ý vị của nó, trong mắt kẻ giàu sổi, chỉ có những đồ màu sắc rực rỡ, hoặc ánh vàng sáng chóe mới thể hiện được cao sang.

Nhưng kẻ này là đối tượng để chặt chém.

Còn những khách hàng có kiến thức, thì lại thích những thứ thanh nhã, vẻ đẹp ẩn chưa bên trong mà người khác khó nhận ra.

Những đối tượng này cần trung thực thật thà, kinh doanh lấy tiếng hơn là kiếm lời.

Đường Kính Chi rất thích phong cách trang trí ở tầng hai này, say mê ngắm nghĩa hết một lượt, nếu chẳng phải đi tới bên một bàn xếp vải thì có lẽ y quên cả mục đích tới đây rồi.

Quan sát kỹ này vải vóc ở đây lấy phong cách điển nhã làm chủ, thứ vải có màu sắc rực rỡ bắt mắt rất ít, nhưng hàng nơi này có tốt đến đâu cũng không thể so với hàng trên tầng năm của hiệu tơ lụa Tần thị. Chất lượng ở nơi này chỉ thuộc hàng thượng phẩm, không phải cực phẩm.

Tiểu nhị thấy Đường Kính Chi xem tới hàng hóa thì thái độ trở nên bình thản, không xem quá kỹ, vội đi tới cười bồi hỏi:

- Khách quan có tìm được loại vải vừa ý chưa ạ? Ở Nguyên Tuyền thành nếu ngài không tìm được thứ vừa ý ở đây, thì không tìm được thứ tốt hơn nữa đâu.

- Thực sự không tìm được thứ tốt hơn nữa sao?

Đường Kính Chi hỏi lại:

- Đây đã phải là cửa hàng chính của Dư gia chưa?

Tiểu nhị dù sao còn trẻ nóng tính, hơn nữa nghĩ Đường Kính Chi chỉ xem không có ý mua , buột miệng nói:

- Đương nhiên nếu khách quan thích những thứ vải màu sắc sặc sỡ hơn thì có thể tới cửa hiệu của Trịnh gia và Đặng gia trên con phố này mà xem.

Hắn vừa dứt lời thì ở cửa cầu thang có giọng nói nghiêm khắc vang lên:

- Tiểu Lý, có kiểu ăn nói với khách như ngươi thế à? Còn không mau xin lỗi đi.

Đồng thời lão giả tuổi gần ngũ tuần, tinh thần quắc thước, ánh mắt uy nghi, tay vén vạt áo đi lên.

Tiểu Lý không ngờ mình xui xẻo tới mức gặp đúng lúc lão gia tới cửa hiệu, sợ hãi khom lưng thi lễ:

- Là tiểu nhân lỡ lời, xin khách quan lượng thứ.

Đường Kính Chi không nói gì chỉ khẽ xua tay.

Lão giả kia nghiêm mặt nói:

- Quy củ của bản hiệu, có lỗi ắt phạt. Tiểu Lý, lương tháng này của người giảm một nửa, ngươi có phục không?

- Dạ, nô tài phục.

Tiểu Lý mặt mày đau khổ nhăn nhó, song không dám nói không phục.

Đường Kính Chi tuy không để ý lời ngầm châm chọc mình không biết nhìn hàng, song cũng không lên tiếng nói đỡ cho hắn, tên tiểu nhị này gặp phải mình còn đỡ, với cái mồm gây thị phi của hắn, ngày nào đó gặp phải người không nên đụng vào thế nào cũng gặp họa.

- Xuống đi.

Lão giả phẩy tay đuổi Tiểu Lý đi, tự mình tới tiếp khách, thi lễ với Đường Kính Chi:

- Tại bản hiệu quản lý không tốt, khiến người làm vô lẽ với khách, lão xin tạ lỗi với khách quan.

Đường Kính Chi thấy vị lão giả này không phải đóng kịch, thực lòng nhận sai, chuyện nhỏ, y không tiện nhận lễ của người lớn tuổi hơn:

- Lão nhân gia, chuyện nhỏ thôi mà, không cần phải thế.

- Tạ ơn hai vị khách quan.

Lão gia đợi Đường Kính Chi lên tiếng mới đứng thẳng dậy.

Đường Kính Chi hỏi:

- Dám hỏi lão nhân gia có phải là chủ của hiệu vải không?

- Đúng thế, lão chính là đại đông gia của hiệu vải Dư gia.

Đường Kính Chi nhìn khí độ của người này, giống một nho thương, thấy đối phương khẳng định thì khách khí nói:

- Ra lão nhân gia là gia chủ Dư gia, tại hạ họ Đường, tên Kính Chi, tối nay có mở tiệc mời Tri châu đại nhân và Tuyên Uy tướng quân tới dự, không biết Dư lão tiên sinh có thời gian rảnh nể mặt tới uống chén rượu không?

Vị gia chủ Dư gia này tên là Dư Tắc Thành, tiếp nhận gia nghiệp đồ sộ của Dư gia đã hai mươi năm, tính cách sớm được năm tháng tôi luyện vạn sự ứng biến thản nhiên rồi, nhưng nghe lời này của Đường Kính Chi vẫn không khỏi giật mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.