Quách Lai Phúc nghe thấy thế sắc mặt đại biến, triều đình có quyền lựctrưng thu lương thực, song nếu thi hành thì hắn có thể liên hợp thươngnhân khác phản kháng, có điều vị bá gia này thay triều đình mang lươngthực đi như thế, trời biết khi nào mới cấp tiền bù đắp.
Hầu Quang Diệu mặt trầm xuống, giọng chẳng lành:
- Năm ngoái thiên tai xảy ra, bản quan có triệu tập phú hào trong thànhquyên hiến cứu tế, Dư gia và Phương gia không tiếc tiền tiếc công bỏlương thực vật tư nuôi nạn dân hiến quân đội. Còn Quách chưởng quầyngươi đường đường là thương gia buôn lương thực mà quyên tặng còn ít hơn cả thương gia buôn vải, hiện triều đình mua lương chẩn tế nạn dân, ôngđòi bán giá cao kiếm lãi ... Quách chưởng quầy, bản quan cực kỳ thấtvọng đấy.
Nghe ra giọng bất mãn của Hầu Quang Diệu, Quách LaiPhúc mồ hôi ướt đẫm lưng, nắm ngoái nhân thiên tai, hắn cùng đám đồngnghề liên hợp khống chế giá lương thực trong toàn cảnh, quyên hiến chỉchút xíu lấy lệ, hiện giờ thấy Hầu Quang Diệu lật lại chuyện cũ saokhông sợ.
- Hầu, hầu đại nhân, hay hay là thế này, để thảo dân đi thương lượng với mấy thương gia kinh doanh lương thực khác, để, đểquyên hiến thêm cho triều đình, được không?
Quách Lai Phúc cúi đầu thật thấp để không ai nhìn thấy nét mặt mình lúc này:
Hầu Quang Diệu cười nhạt:
- Không cần, ngươi ra cái giá hợp lý đi. Nạn dân đang trên đường về, không có thời gian đợi.
Quách Lai Phúc chẳng phải hạng thiện lương, không cần biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-tai-tuan/2245564/chuong-541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.