- Vẫn hôn mê bất tỉnh.
Đường Kính Chi lên ngựa nói:
- Ngọc Nhi,đợi lát nữa về, nàng dẫn mấy chục cấm quân đi đào hầm bốn xung quanhtiểu viện, tới lúc đó đem những chiếc bình đã làm xong cất vào đó.
- Tướng công sợ đối phương dùng hỏa công sao?
Ngọc Nhi đoán ngay ra, vũ khí mà tướng công thư sinh sợ nhất là lửa rồi, đối phương mà dùng hỏa tiễn đối phó với họ thì chẳng cần lửa thiêu, bọn họtự chết vì chình vũ khí của mình.
- Nàng nói đúng rồi đó, đối phương mà dùng hỏa công thì toàn bộ tiểu viện của chúng ta thành gạch vụn hết.
Ngọc Nhi vội thúc ngựa nói:
- Vậy chúng ta phải về ngay thôi.
Đường Kính Chi vừa bước qua cổng xưởng thêu liền thấy mấy chục thanh niênđứng chỉnh tề giữa sân, một người mặt trắng trẻo không râu, tuổi chừngmười tám mười chín, trông tinh minh nhanh nhạy đi tới nói:
- Ngài làTrung Nghĩa bá phải không? Cha gia họ Quách, là con nuôi Mộc công công,nếu ngài cần gì cứ nói, nếu kẻ nào dám lười biếng! Hừ, cha gia cho hắntới thiên lao ngồi vài ngày.
Đám còn lại chắp tay dạ ran.
Thì ra là con nuôi vị thái giám tóc trắng kia, Đường Kính Chi không lạ, vìtrong cung thái giám còn lấy vợ nữa, không chỉ một mà thê thiếp đầy đàn, con cái đông đúc, ngoài việc không thực hiện được việc nhân luân ra thì tình cảm bọn họ còn hơn người thường, vì những người khiếm khuyết bọnhọ càng quý trọng gia đình hơn bất kỳ ai.
Chắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-tai-tuan/2245534/chuong-556.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.