Về tới xưởng thêu, Đường Kính Chi bảo bọn họ nghe đầu lĩnh an bài, lậplều bạt xung quanh ở, Ngọc Nhi dẫn mẹ con Trịnh Hân Như tới phòng củamình.
Tới kho xem xét, Quách công công nghiêm nghị ngồi giám sát, ánh mắt quét qua quét lại như diều hâu, còn ba mươi người kia đã nghiền một đống phấn.
Đường Kính Chi ước lượng chỗ này đủ làm ba trăm quả tạc đạn rồi.
Y miệt mài luyện tiêu toan giáp, làm một lèo tới tận tối, Ngọc Nhi gọi đi ăn cơm mới nhớ ra.
Cơm xong, vì đứng cả buổi chiều rồi, Đường Kính Chi không làm việc nữa, nằm trên giường nghe Uyển Nhi và Nhu Nhi kể chuyện kinh doanh.
Mẫuthêu của Đường gia được ưa chuộng đúng như dự đoán, ở trên phố đã xuấthiện không ít hàng nhái, hơn nữa còn có thế lực không nhỏ tham gia, dùlà người nội xưởng thấy cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Điều này cóphần do Tề Đức Thịnh cố ý, có phần liên quan tới tới ý hoàng đế, khôngmuốn đụng chạm tới tâm phúc của mấy vị hoàng tử, gây ra chuyện khôngđáng.
Đường Kính Chi không muốn để các nàng lo lắng chuyện triềuchính đau đầu, nên không giải thích, dỗ dành một phen, dù sao một mìnhĐường gia chẳng gánh hết nổi mối làm ăn ở kinh thành.
Thời giantrôi qua rất nhanh, chớp mắt cái đã hai ngày rồi, Đường Kính Chi gần như không bước chân ra khỏi cửa, toàn lực làm tạc đạn, tới khi vật liệutrong tiểu viện dùng hết, y mới lười biếng nghỉ nửa ngày.
Buổitrưa, một đội cấm quân tay cầm trường thương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-tai-tuan/2245532/chuong-558.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.