Ngồi trong doanh trướng, Thuận vương nhắm mắt dưỡng thần, hắn cần trấntĩnh tuyệt đối để có thể chỉ huy chính xác hành động trọng yếu đêm nay.
Hắn sẽ dẫn quân đánh vào từ cổng tây, Nhị hoàng tử vài cửa đông, còn các hoàng tử khác thế lực nhỏ hơn, hợp lực đánh cửa bắc.
Thực lòng vì hoàng đế đại ca kia hắn không coi vào đâu, trừ hiếu thuận đángkhen ra thì một là văn tài bình thường, hai là võ lược bình thường; babà không có bản lĩnh trị thiên hạ; bốn sủng tín gian hoạn; năm là saukhi lên ngai vàng, không chịu nghe can gián; sáu bất chấp đạo lý nhânluân, có tình cảm với muội muội; bảy ...
Tóm lại, vị đại ca đó trừ may mắn sinh ra với thân phận trưởng tử thì không có điểm nào bằng hắn được.
Thuận vương đang trầm tư, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm thiết,tiếp đó một tướng lĩnh lưng hổ tay vượn, râu đen dài, khoác khôi giápsáng bóng, cầm cương đao còn nhỏ máu đi vào, quỳ xuống bẩm báo:
-Vương gia, toàn bộ những kẻ không phục cùng tai mắt của các vị hoàng tửkhác phái tới đã bị mạt tướng lệnh cho người chém chết hết rồi.
- Ừm.
Thuận vương khẽ gật đầu, giọng kiên định, sắc mặt nghiêm nghị, khí thế vươnggiả bất khả xâm phạm phát ra khiến người gặp qua hắn bất giác bị thuhút, thứ mà hoàng đế trẻ không hề có:
- Cho quân sĩ ăn no, đúng giờ theo ám hiệu tấn công vào cửa tây, bắt lấy hoàng thượng, hoàng thái hậu và đám Tề Đức Thịnh.
Quan Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-tai-tuan/2245517/chuong-566.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.