Bạch Văn Khôi vốn không định dính vào làm gì, nhưng Đường Kính Chi nhấnmạnh chữ "duy nhất", và lại nhìn thái độ của y lúc mới tới đây thì đủbiết chuyện này y quyết làm tới cùng, nhắc một câu:
- Đường hầugia, ngài có thánh chỉ và thượng phương bảo kiếm trong tay, muốn xửnhững kẻ mắc tội ở Lâm gia rất dễ dàng, nhưng tộc nhân của bọn họ làmquan trong triều có chút quyền bính.
Ý ông ta muốn nhắc Đường Kính Chi nắm được chừng mực.
- Bạch đại nhân, ăn lộc vua phải chia sẻ ưu phiền với vua. Lâm gia tộiác ngợp trời, tuy không tới mức bắt cả nhà vào ngục chặt đầu, nhưng tịch thu gia sản sung công chắc không phải quá chứ?
Nói ra ân oán của Lâm Úc Hương và Lâm gia có sâu tới đâu thì trong người nàng vẫnchảy dòng máu của Lâm gia, cái chết của mẻ nàng kẻ gây tội ác chính làchính thê kia, sau đó tới Lâm Gia Chính, y có thể nghĩ cách lấy mạng vịchính thê kia, nhưng Lâm Gia Chính thì không thể giết được.
Nếu không Lâm Úc Hương mạng tội danh giết cha, ở vương triều Minh Hànày, cha mẹ có sai tới đâu, con cái cũng không được phép oán hận, nói gì tới trả thù.
Dựa vào ký ức của Đường Kính Chi kia, y biếtmột câu chuyện, có một thư sinh đính ước từ nhỏ với bạn thanh mai trúcmã, sau đó kết hôn sinh con. Thư sinh đó nổi danh văn hay chữ tốt mộtvùng, có điều nhà nghèo, không có tiền lên kinh dự thi, sau đó lọt vàomắt phú hào, liền bỏ vợ lấy con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-tai-tuan/2245446/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.