Trương Xuyên là người hiện đại, tất nhiên không cổ hủ như thế, y thươnghại cho tân nương tử kia, đêm tân hôn, trượng phu hộc máu ngất xỉu, hẳncuộc sống vô cùng gian nan, nghĩ tới đó, y dần có ý nghĩ muốn sống tiếp, không vì bản thân, vì bà cụ già đáng thương và vì tân nương tử đángthương kia.
Cơ thể này không phải của y, nhưng linh hồn này vẫnlà của y, toàn vẹn, lời cha mẹ lại vang lên ... Hãy sống ... Hãy kiêncường sống ... Bất kỳ trong hoàn cảnh nào ... Phải sống...
Cha mẹ, con không làm cha mẹ thất vọng, y cắn răng nuốt nước mắt ngược vào trong tim.
Sau này, mình là Đường Kính Chi!
Bên tai y lại có tiếng nói truyền tới, chính là vị lão thái quân kia:
- Úc Hương, bệnh của Lăng Nhi đã đỡ hơn chưa?
Đường Lăng là tên thủa nhỏ của y, giờ cha mẹ y đã chết, chỉ duy nhất của vị lão thái quân này được gọi như thế.
Nữ tử váy đỏ đút thuốc cho y chính là Lâm Úc Hương, chính thê của ĐườngKính Chi, lúc này nàng đang nhíu chặt mày, cực kỳ cẩn thận chẩn mạch cho Đường Kính Chi.
Nói ra Lâm Úc Hương và bốn nàng tiểu thiếp kia củaĐường Kính Chi cũng hết sức tội nghiệp, các nàng được gả vào Đường phủchẳng phải do lệnh của cha mẹ, chẳng phải do mai mối, mà là để xung hỉcho Đường Kính Chi quanh năm bệnh nặng nằm giường.
*** Xung hỉ: Cười vợ xua rủi lấy may.
Đường phủ chẳng những giàu có, Đường Kính Chi càng là tài tử vang danh xagần, cho nên mới có cả đống người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-tai-tuan/128881/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.