- Ngươi không coi trọng chữ tín, ngươi chính là một vương bát đản, ta hận ngươi, ta hận không thể ăn hết thịt của ngươi, uống máu của ngươi.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế đến, Mạnh Ngưng Tuyết rất nhanh đứng lên:
- Trần Thanh Đế, vì cái gì ngươi không coi trọng chữ tín, vì cái gì? Ngươi tên vương bát đản này.
- Mạnh Ngưng Tuyết, mắng chửi người, không nên mắng như vậy, cô mắng ta không có gì. Nhưng mà, cô mắng thế kia, là mắng cả nhà ca ca ta.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Mọi người đều nói, độc nhất là lòng dạ đàn bà, cô bây giờ còn là một hoàng hoa khuê nữ, như thế nào cũng ác độc như vậy? Ăn thịt của ta, uống máu của ta? Cô cũng quá độc a?
- Ngươi... Ngươi... Ta chính là độc như vậy, ngươi muốn làm sao?
Mạnh Ngưng Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói:
- Là ngươi, là ngươi không coi trọng chữ tín trước, có thể trách ta sao?
- Ta đây không phải tới rồi sao?
Trần Thanh Đế liếc mắt, nói ra:
- Nếu không phải ta xem sư phụ cô vì cô, lấy thân báo đáp, lão tử mới chẳng muốn hỏi cô.
- Lấy thân báo đáp? Sư phụ ta lấy thân báo đáp?
Mạnh Ngưng Tuyết chấn động toàn thân, hoảng sợ nói:
- Trần Thanh Đế, ngươi nói cái gì? Lập lại lần nữa?
- Móa, cô đùa bỡn ta sao, không phải cô nghe rất rõ ràng sao?
Trần Thanh Đế hừ nhẹ một tiếng, nói ra:
- Nói đi, cô có muốn khôi phục hay không?
- Một tháng thời gian, sớm đã trôi qua rồi, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-ta-thieu/672160/chuong-870.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.