Mười năm trước, Đoạn Phàm mới năm tuổi.
Đối với một hài tử năm tuổi mà nói, có thể nhớ kỹ cái gì? Mười năm sau, quên bộ dáng mẹ của mình, thật sự là quá bình thường.
- Đoạn Phàm, ngươi cũng không cần tự trách, mười năm, có thể quên rất nhiều chuyện.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Ngươi năm đó chỉ có năm tuổi, lại qua mười năm, quên bộ dáng mẹ của mình, cũng là hợp tình hợp lý. Cái này không phải là có ảnh chụp của mẹ ngươi sao? Ít nhất ngươi còn nhớ rõ, nhớ rõ. . .
Đoạn Phàm có mẹ, có ba, mặc dù nói, hiện tại Trần Thanh Đế cũng có, nhưng mà ở kiếp trước, hắn thực không biết cha mẹ mình là cái dạng gì.
Từ khi có trí nhớ, Trần Thanh Đế chính là một cô nhi, ngoại trừ một đống lớn ngọc giản, công pháp tu luyện, tổ huấn ra, cái gì cũng không có.
Cũng chính bởi vì như thế, Trần Thanh Đế đối với hiện tại, phi thường quý trọng.
Tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào xúc phạm tới người nhà của hắn.
- Mười năm trước, mẹ đệ tử đi theo ba, chịu rất nhiều khổ. Thời gian tuy khổ, nhưng mà, chúng ta rất hạnh phúc.
Đoạn Phàm hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc:
- Đệ tử đối với trước kia sinh hoạt là dạng gì, đã không nhớ rõ, nhưng mà, mỗi lần đệ tử hồi tưởng, đều có thể chứng kiến lần lượt từng khuôn mặt tươi cười. Chỗ ở rất nhỏ, nhưng lại tràn đầy ôn hòa, tràn đầy yêu thương. Thật sự rất tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-ta-thieu/672148/chuong-858.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.