Chương trước
Chương sau
- Lão đầu, ta phát hiện, hai cái sư phụ chúng ta, làm sao lại thất bại như vậy chứ?
Trong phòng, Sa Vĩ lắc đầu không thôi:
- Ngàn nói vạn nói, cũng không hữu dụng bằng đẩy tên vương bát đản Trần Thanh Đế kia ra. Nãi nãi, thật sự là quá đả thương người rồi.
- Đúng vậy a, tu vi Tĩnh Nhu nha đầu có thể tăng lên như thế, ngoại trừ tài nguyên cùng thiên phú ra, cố gắng của nó, mới là nhân tố trọng yếu nhất.
Diệc Trùng Hư thở dài một tiếng, nói ra:
- Đây cũng là bởi vì, thằng ranh con Trần Thanh Đế kia.
- Ta không nghĩ ra, tiểu tử Trần Thanh Đế kia, đến cùng có cái gì tốt, vậy mà để cho Tĩnh Nhu nha đầu liều mạng như thế.
Vẻ mặt Diệc Trùng Hư khó chịu nói:
- Ta như thế nào luôn có một cảm giác, đến cuối cùng, đồ đệ của chúng ta, sẽ bị Trần Thanh Đế kia cướp đi?
- Không phải cướp, là đồ đệ của chúng ta, chủ động đưa tới cửa.
Sa Vĩ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nãi nãi, ta thật muốn đánh Trần Thanh Đế một chầu.
Coi như là Trần Thanh Đế lại ưu tú như thế nào, ở trong mắt Sa Vĩ cùng Diệc Trùng Hư, cũng không bằng một phần vạn đồ đệ bảo bối của bọn hắn, Lâm Tĩnh Nhu.
Người nào cũng không có biện pháp so sánh với Lâm Tĩnh Nhu.
- Tĩnh Nhu nha đầu, đã là Luyện Khí chín tầng đỉnh phong, cách Trúc Cơ cũng đã không xa.
Sa Vĩ trầm ngâm một tiếng, nghiêm túc nói:
- Mặc dù nói, Tĩnh Nhu nha đầu là Thiên Linh thân thể, nhưng mà, muốn Trúc Cơ, cũng không có dễ dàng như vậy. Trúc Cơ Đan là rất cần.
- Ngươi muốn...
Diệc Trùng Hư trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Ngươi muốn vào chỗ kia, giúp Tĩnh Nhu nha đầu lấy một quả Trúc Cơ Đan?
- Không phải ta muốn, là không đi không được.
Sa Vĩ hít sâu một hơi nói:
- Bất quá, chỗ đó thật sự là quá nguy hiểm, nếu như không phải là vì Tĩnh Nhu nha đầu, ta tuyệt đối sẽ không đi. Ít nhất, dùng tu vi của ta bây giờ, là không muốn đi.
- Ta cùng đi với ngươi.
Diệc Trùng Hư nghĩ nghĩ, nói ra:
- Dùng tu vi hai người chúng ta, sau khi đi vào, vô luận là có thể có được Trúc Cơ Đan hay không, ít nhất, có thể còn sống đi ra.
- Ngươi cũng đi rồi, Tĩnh Nhu nha đầu làm sao bây giờ? Để nó một mình trong rừng sâu núi thẳm sao?
Sa Vĩ nhịn không được liếc mắt:
- Ngươi nỡ sao?
- Ta đương nhiên không nỡ, bất quá, Tĩnh Nhu nha đầu đã nhớ Trần Thanh Đế như vậy, không bằng để cho Tĩnh Nhu nha đầu về trước, chờ lấy được Trúc Cơ Đan, chúng ta tại tiếp Tĩnh Nhu nha đầu trở lại.
Diệc Trùng Hư nói.
- Nếu Tĩnh Nhu nha đầu không muốn theo chúng ta trở lại thì sao?
Sa Vĩ kiếm chỉ bản tâm, đưa ra vấn đề mà Diệc Trùng Hư cũng rất lo lắng.
Lâm Tĩnh Nhu không trở lại, ngươi còn có thể buộc trở lại sao?
- Cái này phải xem vận khí của chúng ta rồi, nếu như có thể có được hai quả Trúc Cơ Đan...
Diệc Trùng cho Tĩnh Nhu nha đầu phục dụng một khỏa, còn lại một khỏa cho Trần Thanh Đế. Đương nhiên, nếu như Tĩnh Nhu nha đầu không trở lại, hắn sẽ không có.
- Ngươi thật sự là quá âm rồi, thậm chí ngay cả đồ đệ của mình cũng uy hiếp. Bất quá...
Sa Vĩ tiếng nói xiay chuyển, nói ra:
- Cái biện pháp này, hoàn toàn chính xác là không tệ.
Sau đó hai lão gia hỏa này hắc hắc nở nụ cười.
Bọn hắn nhìn như nhẹ nhõm, kỳ thật cũng chỉ có bọn hắn tinh tường biết rõ, đi vào trong đó, là cần bao nhiêu dũng khí, là nguy hiểm cỡ nào.
Dù bọn hắn ở địa cầu là đệ nhất cao thủ, cũng là như thế.
Đúng như Sa Vĩ nói, nếu như không phải vì Lâm Tĩnh Nhu, bọn hắn thực không muốn đi chỗ đó.
- Lúc nào chúng ta xuất phát?
Sa Vĩ trầm ngâm một tiếng nói ra:
- Dùng Tĩnh Nhu nha đầu liều mạng, rất nhanh là có thể tu luyện tới Luyện Khí tầng mười đỉnh phong.
- Chờ một chút xem đi, loại chuyện này, gấp không được.
Diệc Trùng Hư mỉm cười, nói ra:
- Rút chút thời gian đi tìm Mạnh lão đầu, nhìn xem Thiên Cơ thoáng một phát, xem lúc nào nguy cấp nhỏ nhất.
- Mạnh lão đầu? Tên kia sẽ giúp sao?
Sa Vĩ nhịn không được liếc mắt:
- Nhìn xem Thiên Cơ, đây chính là sẽ bị Thiên Khiển đấy. Ta cũng hoài nghi, Mạnh lão đầu còn có thể sống mấy ngày.
- Càng là không thể sống mấy ngày, lại càng phải lợi dụng không phải sao, vạn nhất ngày nào đó treo rồi, muốn dùng cũng không dùng được?
Diệc Trùng Hư vỗ vỗ bả vai Sa Vĩ nói:
- Loại chuyện này, cũng chỉ có thể giao cho ngươi tới làm. Ta đi, Mạnh lão đầu không mua sổ sách của ta.
- Ngươi biết là tốt rồi.
Sa Vĩ thở dài một tiếng:
- Lúc này, chỉ sợ sẽ bị Mạnh lão đầu mắng chó huyết xối đầu, còn không biết Mạnh lão đầu có nguyện ý hay không.
- Ngươi xuất mã có lẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Diệc Trùng Hư ăn ngay nói thật, cũng không có ý tứ tâng bốc cho Sa Vĩ.
...
Một khách sạn năm sao, bốn người Trịnh Lục, Chu Trướng, Hạo Quý, Bặc Giới Sáp, lúc này mắt mũi sưng bầm, nằm ở trên mặt đất hành lang, ngược đãi vô cùng thảm.
Thẩm Kỳ bụm mặt, ở trên mặt của nàng, có năm dấu ngón tay huyết hồng.
- Gọi điện thoại cho cha của ngươi, hoặc là nhặt xác cho các ngươi, hoặc là, bán Nhà máy Sắt Thép ra Chu thị cho ta.
Lịch Dược nhìn Chu Trướng, lạnh giọng nói ra:
- Hai chọn một.
- Chu Trướng, sự kiên nhẫn của ta rất có hạn.
Lịch Dược một cước đá vào bụng dưới Chu Trướng, lạnh giọng nói ra:
- Bạn gái của ngươi không tệ, ta nghe nói, phế vật Lịch Hải kia rất ưa thích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.