Chương trước
Chương sau
Trần Thanh Đế nhướng mày, nói ra:
- Triệu hồi Liễu Nhất Thôn cùng Lý Vưu, cũng chỉ là hai trăm chín mươi chín người, còn kém một người.
- Một người kia, cha có chọn lựa chưa?
Trần Thanh Đế nhàn nhạt hỏi.
Kỳ thật a, Trần đại thiếu cũng là thuận miệng hỏi mà thôi, ở hắn xem ra, Trần Chấn Hoa khẳng định đã có lựa chọn. Còn căn bản là không có đem Võ Thuật và Trương Hùng Phi tính toán ở trong đó. . .
- Còn kém một người, con lên đi.
Trần Chấn Hoa vô sự một thân nói.
- Con?
Trần Thanh Đế há hốc mồm, lắc đầu nói ra:
- Con xem vẫn là được rồi, nếu như muốn con lên, vậy thì ý tứ gì cũng không có, quả thực là khi dễ người a.
Trần đại thiếu vốn muốn nói, một mình hắn là có thể giết gần một vạn năm ngàn người kia. Bất quá hắn không có nói ra.
Cái này con mẹ nó là Quốc Tế Đối Chiến Tái gì, quả thực là đồ sát.
Trần đại thiếu hắn lên, đồ sát có ý gì?
Luyện binh!
Đây mới là trọng yếu.
- Khi dễ người?
Trần Chấn Hoa lắc đầu, nói ra:
- Nếu như không phải con, cha phải tự mình ra trận rồi. Mỗi một quốc gia, đều để cho huấn luyện viên hoặc là quan quân của bọn hắn tham dự trong đó.
- Tuy ta được xưng Quân Thần, nhưng mà, cho dù ta tham dự đến trong đó, cũng không có bất kỳ nắm chắc, trùng kích đến Top 10.
Trần Chấn Hoa nhíu mày, nói ra:
- Đương nhiên, kết quả này, là thực lực thành viên Huyết Nhận hiện tại để tính ra.
- Huấn luyện viên các quốc gia khác, thực lực cùng ta tương đương, thậm chí so với ta mạnh hơn, cũng là có không ít.
Vẻ mặt Trần Chấn Hoa châm chọc nói:
- Coi như là ta tham dự, cũng không biết có cơ hội còn sống đi ra hay không.
- Xú tiểu tử, mười mấy năm qua này, lão tử vi ngươi cõng không ít oan ức. Đã bị đánh không ít.
Trần Chấn Hoa vỗ vỗ bả vai Trần đại thiếu, nói ra:
- Bây giờ là lúc ngươi hồi báo lão tử.
- Cha... cha đây là để cho con của cha đi chịu chết a.
Trần đại thiếu nhịn không được liếc mắt.
- Chịu chết?
Trần Chấn Hoa bạch nhãn một phen, tràn đầy khinh thường nói:
- Con không phải mới vừa nói, con lên là khi dễ người sao? Còn nói lão tử cùng ngươi thực lực chênh lệch, giống như Lôi Báo cùng Thiết Nam? Như thế nào, hiện tại sợ? Ngưu bức đại phát a?
Thiết Nam, đây chính là có thể một chiêu miểu sát Lôi Báo đấy.
Cái này chẳng phải là ý nghĩa, Trần đại thiếu cũng có thể một chiêu miểu sát Trần Chấn Hoa?
- Lão tử vì ngươi bị đánh nhiều như vậy, ngươi dùng chịu chết để báo đáp lão tử a.
Trần Chấn Hoa cười âm hiểm không ngừng, bất quá, hắn đương nhiên không cho rằng, Trần đại thiếu là đi chịu chết.
Hơn nữa, Trần Chấn Hoa cũng tin tưởng, thực lực của Trần Thanh Đế, tuyệt đối không đơn giản.
Một chiêu miểu sát?
Trần Chấn Hoa cũng cho rằng, là Trần đại thiếu lưu mặt mũi cho hắn.
- Có cha như cha, ta thật sự là... cảm động rối tinh rối mù.
Trần Thanh Đế lắc đầu thở dài không thôi:
- Ai bảo con bây giờ là huấn luyện viên Huyết Nhận, cũng là huấn luyện viên duy nhất chứ?
- Con biết thân phận của con bây giờ là tốt rồi.
Trần Chấn Hoa vô cùng đắc ý nói:
- Ai bảo con là huấn luyện viên, cha bây giờ không phải a? Oa ha ha...
- Đồng chí Trần Chấn Hoa, hiện tại ta dùng thân phận huấn luyện viên lệnh ngươi, bắt đầu từ ngày mai, ngươi cũng phải tham gia vào trong huấn luyện.
Trần đại thiếu cười càng thêm âm hiểm, vỗ vỗ bả vai Trần Chấn Hoa, cười hắc hắc không ngừng:
- Yên tâm đi, ta nhất định sẽ đặc thù chiếu cố đồng chí, ai bảo đồng chí là cha của ta, ha ha?
- Cái gì?
Vẻ mặt Trần Chấn Hoa đang đắc ý, lập tức trợn tròn mắt.
Choáng nha, lại bị thằng ranh con Trần Thanh Đế này tính kế.
- Tham gia huấn luyện, đây là quân lệnh!
Trần Thanh Đế nhíu mày, lại lặp lại một lần:
- Đồng chí là cha ta, cho nên, ta sẽ cho đồng chí chiếu cố đặc thù.
- Không tham gia được không?
Trần Chấn Hoa nhịn không được hỏi.
- Đương nhiên có thể.
Trần đại thiếu cười hắc hắc, sắc mặt đột nhiên nghiêm lại:
- Cải lời quân lệnh, đương nhiên là có thể. Bất quá, ta sẽ nói cho lão gia tử, đem lão gia tử đá Quân Thần ngươi ra khỏi quân đội.
- Quân Thần a, cái danh xưng này coi như không tệ. Lão tử bất tranh khí, không có ngồi vững vàng, lại để cho nhi tử đến làm.
Vẻ mặt Trần Thanh Đế đắc ý.
- Xem như con lợi hại.
Trần Chấn Hoa nghiến răng nghiến lợi nói.
- Cũng vậy thôi.
Trần Thanh Đế nhún vai, thản nhiên nói:
- Bởi vì cái gọi là, lão tử anh hùng nhi hảo hán, lão tử tính toán người, nhi tử cũng không thể quá kém không phải sao. Nhi tử Quân Thần, có thể kém đi nơi nào?
Trong nháy mắt, ba mươi lăm phút đi qua, tất cả mọi người đều đi ra, ngoại trừ Thiết Nam, trên mặt những người khác, đều tràn đầy khiếp sợ.
Một ngày mỏi mệt, không chỉ có biến mất không thấy, thực lực cũng có tăng lên.
Khó trách.
Khó trách Thiết Nam có thể trong thời gian ngắn, thực lực tăng lên nhiều như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.