Chương trước
Chương sau
- Phụ thân, cha không cảm giác, hiện tại thanh danh của con, rất tốt sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Ít nhất, con muốn làm cái gì thì làm cái đó, không ai dám nói cái gì, cũng không có người sẽ nói cái gì. Ở trong mắt tất cả mọi người, chỉ cần sự tình mà Trần đại thiếu làm ra, đều là chuyện đương nhiên, không phải sao?
- Thanh danh xấu, nhiều khi so với thanh danh tốt càng dễ dùng.
Trần Thanh Đế nhún vai, lạnh nhạt nói ra:
- Không phải sao?
- Thật là tốt, rất không tồi.
Trần Chấn Hoa không có phản đối:
- Con ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, làm ra nhiều sự tình táng tận thiên lương như vậy, cũng là vì thanh danh hiện tại?
Hiện tại tuy thanh danh Trần đại thiếu không tốt, nhưng đối với Trần gia mà nói, lại có tác dụng cực lớn. Sự tình gì, Trần gia không thể làm, Trần đại thiếu đều có thể ra tay.
Không chỉ như thế, người ta còn sẽ không nói cái gì.
Ngươi cùng một Siêu cấp đại hoàn khố, so đo cái rắm?
- Thanh Đế, vài chục năm này, thật sự là khổ cho con rồi.
Trần Chấn Hoa hít sâu một hơi, sắc mặt phức tạp:
- Về sau con đi như thế nào, cha sẽ không hỏi đến. Con mẹ nó, hình như lão tử cũng không có quyền lợi hỏi đến.
- Không nói những thứ này.
Trần Thanh Đế lắc đầu, nói:
- Cha, có hứng thú lên núi nhìn xem hay không?
Tổng bộ Huyết Nhận ngay ở chân núi, Trần đại thiếu muốn lên núi nhìn xem, phải chăng có cái gì có thể lợi dụng hay không.
- Trên núi này thật đúng là yên tĩnh, bị ăn sạch sẽ như vậy a.
Cùng nhau đi tới, Trần Thanh Đế lắc đầu không thôi:
- Kỳ thật thâm sơn, đối với luyện Binh mà nói, thật sự là nơi rất tốt.
- Thâm sơn là tốt, bất quá, ngọn núi này không được.
Trần Chấn Hoa lắc đầu, nói ra:
- Mỗi một tấc thổ địa của ngọn núi này, thành viên Huyết Nhận đều biết, đều đi qua, quá quen thuộc.
- Đúng vậy, quen thuộc, thói quen, cũng không có tác dụng gì rồi.
Trần đại thiếu nhẹ gật đầu, nói ra:
- Xem ra, phải nhanh tăng thực lực Huyết Nhận lên, còn phải di chuyển nơi huấn luyện mới được.
- Không cần hỏi cha, dù sao hiện tại Huyết Nhận toàn quyền giao cho con xử lý, cùng cha không có quan hệ gì.
Trần Chấn Hoa nhún vai, không có hứng thú gì, một bộ sự tình gì, đều do ngươi làm chủ.
Quân Thần rõ ràng muốn vung tay làm chưởng quầy rồi.
Điểm này, lại để cho Trần đại thiếu một hồi im lặng.
- Thanh Đế.
Đột nhiên, Trần Chấn Hoa ngừng lại, chăm chú nhìn Trần Thanh Đế, nói ra:
- Thực lực của cha và con chênh lệch, thật sự như Thiết Nam cùng Lôi Báo?
- Phải.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu.
- Móa, Xú tiểu tử, con như thế nào trở nên mạnh như vậy? Con mới mười tám tuổi a.
Trần Chấn Hoa hôm nay đã hơn bốn mươi rồi, vậy mà không bằng nhi tử mười tám tuổi của mình.
- Loại vật thực lực này, cũng dựa vào tuổi tính toán sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn Trần Chấn Hoa, ngưng trọng nói:
- Cha, theo khí tức của cha đến xem, có lẽ cha từng bị thương trí mạng. Thực lực trước kia, cũng không phải là như thế đi?
Thời điểm lần thứ nhất nhìn thấy Trần Chấn Hoa, Trần Thanh Đế liền phát hiện, Trần Chấn Hoa bị thương qua. Hơn nữa, còn không phải tổn thương bình thường.
Trong đầu Trương Hùng Phi cũng để lại một mảnh đạn. Nhưng mà, Trần Chấn Hoa so với Trương Hùng Phi còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Trần Chấn Hoa, là bị thương căn bản.
Có thể nói là căn cơ.
- Không nói những thứ này, có một số việc, con vẫn là không biết thì tốt hơn.
Trần Chấn Hoa trầm ngâm một tiếng, sắc mặt trở nên khó coi, cuối cùng, khoát tay áo, không nói thêm gì nữa.
- Bởi vì Bùi Ngữ Yên?
Trần Thanh Đế vô ý thức hỏi.
Phải biết rằng, năm đó sự kiện của Bùi Ngữ Yên, là để cho Trần gia lựa chọn trầm mặc.
- Không phải.
Trần Chấn Hoa lắc đầu, nói ra:
- Nếu như không là vì sự kiện kia, cha và ông nội con đã đi nơi khác. Năm đó con cũng sẽ không ủy khuất như vậy.
- Sự kiện kia? Đi nơi khác? Đi nơi nào?
Trần Thanh Đế nhướng mày, liền hỏi:
- Gia gia cũng cùng cha đồng dạng? Đều bị thương, hơn nữa còn bị thương căn cơ?
- Cái gì? Con có thể nhìn ra, cha là bị thương căn cơ?
Trần Chấn Hoa như là nghĩ tới điều gì, khoát tay áo, nói ra:
- Được rồi, không nói cũng thế, con cũng không nên hỏi. Sẽ có một ngày, có lẽ, con sẽ biết.
- Có lẽ có một ngày, con có thể trị liệu tốt cho cha, bất quá, con cũng không biết ngày nào, lúc nào mới có thể.
Trần Thanh Đế lắc đầu, nói ra.
Đúng vậy.
Luyện đan Đại Tông Sư Trần đại thiếu, hoàn toàn chính xác có thể trị liệu tốt Trần Chấn Hoa.
Bất quá, cái kia cần linh thảo cực kỳ trân quý, còn muốn tu vi của Trần đại thiếu, khôi phục đến Kết Đan kỳ mới được.
Hai điểm này, vô luận là điểm nào, đối với Trần Thanh Đế mà nói, đều không phải một chuyện dễ dàng.
Nhất là linh thảo.
Coi như là Tu Chân giới của Trần Thanh Đế kiếp trước, không có lực ảnh hưởng, muốn lấy được linh thảo mình cần, cũng không có dễ dàng như vậy.
Khôi phục đến Kết Đan kỳ, Trần đại thiếu vẫn còn có chút tự tin. Dù sao, ở địa cầu là có Kết Đan kỳ tồn tại, Nhâm Vô Tu chính là một ví dụ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.