Chương trước
Chương sau
Dựa vào, Trần Thanh Đế ngươi là hoa hoa đại thiếu, biết cái gì chứ? Đừng đứng đấy nói chuyện không đau lưng, ai không biết ngươi là một phế vật chuyện xấu làm tuyệt, ngay cả một nữ nhân cũng bắt không được?
Một người như vậy, lại giáo huấn chúng ta?
Ngươi có tư cách sao?
Trong nội tâm một phen oán thầm, hơn hai trăm thành viên Huyết Nhận khác, cũng không có đem Trần đại thiếu đánh giá để ở trong lòng, trực tiếp bỏ qua.
- Từ giờ khắc này, huấn luyện của các ngươi, đều do con của ta, Trần Thanh Đế toàn quyền phụ trách. Vô luận hắn bảo các ngươi làm như thế nào, các ngươi đều phải phục tùng.
Trần Chấn Hoa lạnh giọng nói ra:
- Đây là quân lệnh!
Thời điểm Trần Chấn Hoa nói ra lời như vậy, đã làm ra lựa chọn. Từ giờ khắc này, Huyết Nhận không bao giờ thuộc về quốc gia nữa, mà là lực lượng thuộc về Trần gia.
Đương nhiên, địa phương quốc gia cần dùng Huyết Nhận, Trần Chấn Hoa quyết không có chút do dự nào.
- Vâng!
Ba người nhận thức Trần Thanh Đế kia, biết rõ thực lực Trần đại thiếu cường hãn, ngay ngắn mở miệng xác nhận, trong thanh âm, tràn đầy kích động.
Mà những người khác, kể cả Lôi Báo ở bên trong, đều không nói gì.
Dựa vào, lại để cho một phế vật đại thiếu, đến huấn luyện chúng ta?
Nói đùa gì vậy?
Quân lệnh của Quân Thần, từ trước tới nay, lần thứ nhất không dùng tốt rồi.
- Trước khi ta đến, cảm giác Huyết Nhận rất lợi hại, rất cường đại. Mặc dù là hiện tại, ta cũng cho rằng, từng thành viên Huyết Nhận đều rất không tệ. Bất quá. . .
Trần Thanh Đế trầm giọng nói ra:
- Cha ta, Quân Thần của các ngươi hỏi ta, các ngươi huấn luyện như thế nào? Huấn luyện toàn bộ phương vị, thể năng, phản ứng, đối chiến. . ., đều có huấn luyện.
Nói nhảm, cái này còn cần ngươi nói?
Nguyên một đám thành viên Huyết Nhận, trong nội tâm oán thầm không thôi.
- Cha ta, để cho ta đánh giá, đánh giá của ta rất đơn giản, đó chính là lãng phí thời gian.
Trần Thanh Đế khinh thường nói:
- Đúng vậy, là lãng phí thời gian.
Lôi Báo, thậm chí là ba thành viên Huyết Nhận biết rõ Trần Thanh Đế kia, tất cả mọi người, đều phẫn nộ rồi, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế.
Nguyên một đám sắc mặt đỏ lên.
Nhục nhã!
Cái này con mẹ nó quả thực là trần trụi nhục nhã.
Không chỉ có nhục nhã bọn hắn, càng là nhục nhã Quân Thần Trần Chấn Hoa.
Ngươi một phế vật, biết cái gì? Có tư cách gì nhục nhã chúng ta? Còn nhục nhã Quân Thần, ngươi không chỉ là phế vật, còn nói như rồng leo, làm như mèo mửa.
- Trần đại thiếu, ta thừa nhận, lúc trước bởi vì đánh lén, đã thua bởi ngươi. Ngươi cùng Trần đại thiếu bên trong đồn đãi, cũng không giống.
Lôi Báo đứng dậy, lạnh giọng nói ra:
- Nhưng mà, lời này của ngươi, lại nhục nhã chúng ta, nhục nhã Quân Thần!
Cái gì?
Huấn luyện viên Lôi lão đại lại bị Trần Thanh Đế đả bại qua?
Đánh lén đả bại hay sao?
Đây là có chuyện gì?
Lập tức, một mảnh xôn xao, các loại không thể tin được vang lên. Bất quá, ba gã thành viên Huyết Nhận biết rõ thực lực Trần đại thiếu cường hoành kia, cũng không có để ý.
Đánh lén?
Không cần đánh lén, Trần đại thiếu cũng có thể làm trở mình Lôi Báo.
Mặc dù nói, bọn hắn không muốn thừa nhận.
- Ta nhục nhã các ngươi?
Trần Thanh Đế nhíu mày, tràn đầy khinh thường nói:
- Ta ngược lại là muốn nhục nhã các ngươi, nhưng mà, các ngươi lại không đáng được ta nhục nhã.
- Đúng, là không đáng.
Trần đại thiếu hừ lạnh một tiếng, nhìn Lôi Báo nói:
- Lôi Báo, ta và ngươi cách trận chiến lúc trước, đã qua mấy tháng thời gian, ngươi tăng lên bao nhiêu?
- Tăng lên bao nhiêu?
Lôi Báo nhíu mày, sắc mặt có chút xấu hổ, nhưng vẫn là rất nghiêm túc nói :
- Rất ít, có thể nói, không có tăng lên.
- Vì cái gì ngươi không có tăng lên?
Trần Thanh Đế khoát tay áo, thản nhiên nói:
- Không nên nói cho ta, ngươi đã đạt đến cực hạn, không cách nào tăng lên. Coi như là không cách nào tăng lên, cũng là bởi vì cùng huấn luyện của các ngươi, có quan hệ cực lớn.
- Trần đại thiếu, xem ra mấy tháng này, ngươi tăng lên rất nhiều.
Lôi Báo tiến lên một bước, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận:
- Lần trước là ta khinh địch, đã thua bởi ngươi, lúc này đây, ta chỉ điểm khiêu chiến ngươi.
- Lúc trước luận bàn, thực lực của ta hoàn toàn chính xác là không bằng ngươi, rất xa không bằng ngươi. Chính diện giao phong, bại chính là ta.
Trần Thanh Đế cũng không có phủ nhận:
- Bất quá, ngươi bây giờ lại không có tư cách khiêu chiến ta, ngươi không xứng, hiểu không?
Không xứng?
Huấn luyện viên của ta, Lôi lão đại vậy mà không xứng?
Con mẹ nó, nói mạnh miệng, cũng không nên nói như vậy.
Không nên khoác lác bức, ngưu bức trả lại cho ngưu a, ngưu cũng là cần sinh hoạt tình dục đấy.
Ngoại trừ ba thành viên Huyết Nhận kia, cho dù là Lôi Báo cũng phẫn nộ rồi, vô cùng phẫn nộ. Vậy mà không xứng khiêu chiến Trần Thanh Đế? Không xứng?
Thật sự không xứng sao?
- Ngươi không phục đúng không, ta biết rõ ngươi không phục.
Trần Thanh Đế lạnh giọng nói ra:
- Thiết Nam, ra khỏi hàng.
- Vâng, Trần đại thiếu.
Thiết Nam về phía trước bước một bước, thẳng tắp đứng đấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.