Chương trước
Chương sau
Bọn người Chu Trướng cùng Trịnh Lục, nhìn thấy Trần đại thiếu không có việc gì, ngoại trừ khiếp sợ ra, càng nhiều hơn là thở dài một hơi. Nhao nhao bắt đầu đòi hỏi đồ vật giúp uống rượu uống không say.
Bản thân Trung y, là không thể nào uống rượu như vậy, giải thích duy nhất là, có đồ vật giải rượu.
- Cái này các ngươi không học được.
Nói xong, Trần Thanh Đế thò tay từ trong quần, rút ra mấy cây ngân châm, nói ra:
- Ta thông qua ngân châm, cắm lên mấy huyệt đạo của ta, thời điểm uống rượu, rượu sẽ bị bức đi ra.
- Bức đi ra? Cái kia sao y phục của ngươi không có ẩm ướt, cũng không có mùi rượu?
Vẻ mặt Bặc Giới Sáp khó hiểu hỏi.
- Hỏi thật hay.
Trần Thanh Đế mỉm cười, nói ra:
- Cái này cùng Điều Hòa y phục Chung Cực bản trên người của ta có liên quan rồi, Điều Hòa y phục Chung Cực bản này, có thể hấp thu hết thảy, che dấu hết thảy.
- Chung Cực bản? Còn có Điều Hòa y phục Chung cực bản?
Hạo Quý trừng lớn hai mắt, vô cùng khoa trương nói:
- Cái Điều Hòa y phục Chung Cực bản này, thật sự là quá ngưu bức, quá thần kỳ.
- Điều Hòa y phục Chung Cực bản này, có lẽ rất quý a?
Bọn người Bặc Giới Sáp, hai mắt tỏa sáng, rất có xúc động lột sạch quần áo trên người Trần Thanh Đế.
- Tổng cộng chế tạo ra hai bộ, ta một bộ, Viên đại thiếu một bộ.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Đây là bởi vì Ngữ Yên, bằng không thì, bộ này cũng không có.
Điều Hòa y phục Chung Cực bản?
Cái rắm!
Coi như là Điều Hòa y phục bình thường nhất, cũng có công hiệu ngăn mùi, chỉ là, không có năng lực hấp thu hơi nước mà thôi.
Mấu chốt là, căn bản cũng không phải là Trần đại thiếu nói như vậy, là bức rượu đi ra.
Điều Hòa y phục trên người Trần đại thiếu, cùng bọn người Chu Trướng hoàn toàn đồng dạng, tất cả đều là áo điều hòa chống đạn mà thôi.
- A, chỉ có hai bộ, vậy thì thật là tiếc nuối.
Vẻ mặt Trịnh Lục thất vọng, bất quá, lại mở miệng nói:
- Trần Thanh Đế, ngươi dọa người như vậy làm gì? Cho dù ngươi hiểu Trung y, cũng không thể làm như vậy a, ngươi không biết chúng ta rất lo lắng sao.
- Lữ Bất Phàm mời khách, đương nhiên phải hung hăng làm thịt hắn một chầu rồi. Ăn cơm, có thể tốn bao nhiêu tiền? Rượu, mới đáng giá.
Trần Thanh Đế nhíu mày, cười hắc hắc, nói ra:
- Không chỉ muốn làm thịt hắn, trọng yếu hơn là hù dọa hắn.
- Nếu như các ngươi không biết những chuyện này, nhìn thấy người uống nhiều rượu như vậy, còn không có việc gì, các ngươi sẽ nghĩ như thế nào?
Trần Thanh Đế mỉm cười, nói ra:
- Khẳng định cho rằng, ta là siêu cấp cao thủ, hoặc là người có năng lực đặc thù a?
- Ân ân, ta ngay từ đầu, còn tưởng rằng ngươi là thần tiên hạ phàm.
Bọn người Hạo Quý, ngay ngắn gật đầu, tỏ vẻ rất đồng ý.
- Các ngươi cũng nghĩ như vậy, Lữ Bất Phàm thì sao?
Trần Thanh Đế ngạo nghễ nói ra:
- Nói không chừng, Lữ Bất Phàm kia đã bị ta dọa đái trong quần.
- Trần Thanh Đế, ngươi thật sự là rất xấu.
Trịnh Lục liếc mắt, những người khác cũng đều hiểu ra.
Không thể phủ nhận, hoàn toàn chính xác rất dọa người.
- Là y thuật?
Ở chỗ tối, trong con ngươi Lữ Bất Phàm tràn ngập nghi hoặc:
- Ta bị Trần Thanh Đế lừa gạt? Hết thảy đều là cục diện hắn bố trí?
- Tốt rồi, chúng ta đi, đừng để cho Lữ Bất Phàm kia phát hiện.
Trần Thanh Đế vung tay lên, hai chiếc xe khởi động, rất nhanh đi ra.
Hố trong hố, kế trong kế.
Lữ Bất Phàm tiềm phục ở chỗ tối, dùng tu vi của Trần đại thiếu, sớm đã phát hiện rồi. Nói nhiều như vậy, tất cả đều là nói cho Lữ Bất Phàm nghe đấy.
Lại để cho Lữ Bất Phàm không phân rõ, đến cùng cái nào mới là thật.
Rất hiển nhiên, Trần đại thiếu đạt đến mục đích.
Một đoàn người Trần Thanh Đế, vừa đi tới Trung Y Học Viện, xe còn không có ngừng ổn, đã nhận được điện thoại của Quân Thần Trần Chấn Hoa. Không cần hỏi cũng biết, Trương Hùng Phi tốt rồi.
- Hiện tại, lập tức cút trở về cho ta.
Thanh âm của Trần Chấn Hoa tràn đầy tức giận từ trong điện thoại vang lên:
- Còn nữa, gọi Võ Thuật cũng tới cho ta.
- Xem ra hôm nay là đắc tội lão cha rồi, bất quá, cũng không có sao. Hiện tại, tình thế không tốt lắm, lực lượng Trần gia có thể dùng quá ít, phải mau chóng kiến tạo ra mới được.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Thanh Đế nhìn Võ Thuật nói:
- Võ Thuật, theo ta đi một chuyến.
- Trịnh Lục, ta và Võ Thuật còn có một số việc cần làm, trong thời gian ngắn, có thể sẽ không đến trường học.
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, nói ra:
- Các ngươi cứ sinh hoạt bình thường, có chuyện gì, gọi điện thoại cho ta. Liên hệ không được ta, liền trực tìm Viên đại thiếu.
Sau đó, Trần Thanh Đế đem số điện thoại của Viên Cầu, nói cho mọi người.
Ông...
Sau khi dặn dò một số chuyện, Trần Thanh Đế lái xe, mang theo Võ Thuật đi ra Trung Y Học Viện, hướng biệt thự trong Giang Sơn Ngự Cảnh, chạy như bay mà đi.
- Đã đến, đã đến.
Trương Hùng Phi một mực canh giữ ở cửa biệt thự, chứng kiến Trần Thanh Đế đến, hưng phấn kêu to lên. Choáng nha, y thuật của Trần đại thiếu, thật sự là quá thần kỳ.
Trương Hùng Phi có thể tinh tường cảm giác được. Mình đã triệt để tốt rồi, tùy thời có thể tham gia huấn luyện, cái miệng vết thương gì cũng tốt rồi.
Đáng sợ hơn chính là, ngay cả tóc cũng không có mất mấy sợi.
- Xú tiểu tử, ngươi rất lợi hại a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.