Chương trước
Chương sau
Ngụ ý, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, vậy ngươi theo đuổi, truy tới tay, chỉ cần Mã Tình Tình đồng ý, Mã Quan Thiên cũng sẽ không phản đối.
Cái này đối với Lữ Bất Phàm mà nói, là ủng hộ cực lớn.
Bất quá, có phải Lữ Bất Phàm tự mình nghĩ quá nhiều hay không, cái kia cũng chỉ có Mã Quan Thiên biết rõ.
- Tình nhi, ngươi là của Lữ Bất Phàm ta, ta nhất định phải nghĩ hết mọi biện pháp lấy được ngươi.
Trên mặt Lữ Bất Phàm tràn đầy tự tin:
- Gia gia của ngươi, Mã lão, cũng đã đồng ý.
- Muốn theo đuổi Tình nhi, nhất định phải quang minh chánh đại, quyết không thể đùa nghịch âm mưu thủ đoạn gì, bằng không thì, sẽ hoàn toàn ngược lại.
Lữ Bất Phàm trầm ngâm một tiếng, thầm nghĩ:
- Mã lão đã âm thầm cho phép, tỷ lệ thành công, sẽ cực kỳ lớn.
Cao hứng, phi thường cao hứng.
Sống lớn như vậy, Lữ Bất Phàm còn chưa từng có cao hứng như hôm nay.
Nhìn Lữ Bất Phàm hưng phấn ly khai, trên mặt Mã Quan Thiên cũng lộ ra nụ cười đắc ý.
- Mặc dù ta không có nói thẳng, nói không rõ, nhưng mà, nhất định Lữ Bất Phàm sẽ đa tưởng, sẽ rất rõ ràng.
Mã Quan Thiên mỉm cười, thầm nghĩ:
- Lữ Bất Phàm truy cầu Tình nhi, sẽ càng thêm ra sức. Đến lúc đó, Trần Thanh Đế sẽ bề bộn rồi.
- Trần Thanh Đế, ngươi cái gia hỏa vô liêm sỉ này, cùng Tình nhi ở chung lâu rồi, ta cũng không tin, dùng Tình nhi ưu tú, còn bắt không được ngươi.
Mã Quan Thiên nở nụ cười gian:
- Tình nhi cầm xuống ngươi, cái y bát truyền nhân này của ta, ngươi muốn không làm cũng không được.
Không thể phủ nhận, vì thu được tên đệ tử Trần Thanh Đế này, để cho Trần đại thiếu trở thành y bát truyền nhân của Mã Quan Thiên hắn, Mã Quan Thiên là rất nhọc lòng.
Đương nhiên, nếu như không phải Mã Quan Thiên nhìn ra, Mã Tình Tình đối với Trần Thanh Đế có hảo cảm, Mã Quan Thiên là quyết không làm như thế.
Hiện tại làm như vậy, là giúp Mã Tình Tình cùng chính mình.
Tại chỗ ở của Mã Tình Tình, Thẩm Kỳ cũng ở trong đó, nhìn quần lót hình chữ T màu đen của Mã Tình Tình, nhịn không được nói ra:
- Tình tỷ tỷ, chị mua cái này, thật sự muốn tặng cho biểu tỷ của mình?
- Đúng vậy, bằng không thì như thế nào sẽ mua đồ vật cảm thấy khó xử như vậy a.
Mã Tình Tình mặt ngọc đỏ lên, đem quần lót hình chữ T nhét vào trong túi giấy.
Quần lót hình chữ T, đương nhiên không phải Mã Tình Tình dùng, mà là mua thay biểu tỷ của nàng đấy.
- Nhưng em thấy có chút không ổn?
Thẩm Kỳ nghĩ nghĩ, nói ra:
- Bất kể nói thế nào, đây cũng là Trần Thanh Đế tặng cho chị, hơn nữa, còn tìm người chế tác thành Điều Hòa y phục, chị tặng người, nếu để cho Trần Thanh Đế biết rõ, anh ấy nhất định sẽ rất tức giận đấy.
- Cái này... Trần Thanh Đế sẽ tức giận?
Trong lòng Mã Tình Tình run lên, vẻ mặt vội vàng hỏi:
- Trần Thanh Đế không phải người nhỏ mọn như vậy chứ?
- Em cảm giác, nếu như Trần Thanh Đế biết rõ, nhất định sẽ tức giận.
Thẩm Kỳ trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Viên đại thiếu kia đã nói, Điều Hòa y phục phiên bản tăng cường, là không bán cho người khác.
- Bởi vì nguyên nhân Trần Thanh Đế, chúng ta mới có thể được đến Điều Hòa y phục phiên bản tăng cường.
Thẩm Kỳ tiếp tục nói:
- Cái quần lót hình chữ T này, bởi vì là chị mua, cho nên, cũng được chế tác thành phiên bản tăng cường. Chị tặng người rồi, khẳng định không tốt.
- Nếu như là biểu tỷ của chị, Trần Thanh Đế sẽ đưa Điều Hòa y phục phiên bản tăng cường sao?
Thẩm Kỳ mỉm cười, nói ra:
- Hơn nữa, nam nhân tiễn đưa đồ vật cho nữ nhân, còn là vật thiếp thân như thế. Chị lại đưa cho người khác, đổi lại là ai cũng sẽ tức giận?
- Ta... ta cùng Trần Thanh Đế không có gì.
Mã Tình Tình liên tục phản bác:
- Tiểu Kỳ muội muội, em nhất định phải tin tưởng chị, chị và Trần Thanh Đế thực không có gì.
- Tốt, tốt, không có gì, không có gì.
Thẩm Kỳ đổi tốt quần áo, đứng lên nói ra:
- Kỳ thật em cùng Chu Trướng, cũng không có gì đấy.
Chỉ là ta thích hắn, hắn yêu ta, sau đó, ta đem thân thể của mình cho Chu Trướng...
Những lời này, Thẩm Kỳ cũng không có gan nói ra.
Bất quá, rất hiển nhiên, Mã Tình Tình nói nàng và Trần Thanh Đế không có gì, không thể nghi ngờ giống như Thẩm Kỳ cùng Chu Trướng không có gì. Ít nhất, Thẩm Kỳ cho là như vậy.
- Em... Được rồi, chị chẳng muốn giải thích với em.
Mã Tình Tình tất nhiên minh bạch ý tứ của Thẩm Kỳ, chỉ là nàng biết, càng tô càng đen a.
- Tiểu Kỳ muội muội, y phục của em để lại chỗ chị đi, ở ký túc xá khó tránh khỏi không an toàn.
Mã Tình Tình nghĩ nghĩ nói ra:
- Nếu không, em trực tiếp đến ở cùng chị, phòng ở lớn như vậy, chỉ có một mình chị, buổi tối ngủ rất sợ.
Ở bên trong Trung Y Học Viện, một trong Tứ đại cổ đông, lại là cháu gái của Mã Quan Thiên, Mã Tình Tình đương nhiên là có một chỗ ở độc lập rồi.
- Quần áo để lại nơi đây, về phần tới nơi này ở hay không, lúc đó rồi nói sau.
Thẩm Kỳ nghĩ nghĩ, nói ra:
- Em muốn trưng cầu ý kiến của Chu Trướng thoáng một phát.
Hai tiểu nha đầu náo loạn một hồi, mới từ trong phòng đi ra.
Bất quá, vừa mới đi ra, liền gặp được Lữ Bất Phàm, gia hỏa này đúng là âm hồn bất tán, đang mỉm cười, vẻ mặt tự tin đi tới.
- Thẩm Kỳ, ngươi cũng ở đây.
Lữ Bất Phàm nhìn Thẩm Kỳ, mỉm cười nói, lập tức, ánh mắt lại chuyển đến trên người Mã Tình Tình:
- Tình nhi, giữa trưa có thời gian hay không, ta mời ngươi ăn cơm.
Mã Tình Tình vừa muốn cự tuyệt, bọn người Trần Thanh Đế đã đi tới.
- Ăn cơm a, tốt, không biết chúng ta có vinh hạnh cùng theo một lúc đi hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.