Chương trước
Chương sau
Lịch Quyền thở dài một tiếng: 
- Những năm gần đây Hoa Xuân rất hạnh phúc. Nhưng hôm nay, lại bởi vì con của mình, trượng phu của mình bị giết, tràn đầy cừu hận, không còn hạnh phúc.
- Đại ca, đây là anh muốn thấy sao?
Lịch Quyền nhìn Lịch Thái, vô cùng nghiêm túc nói ra:
- Cho nên, thù này nhất định phải báo.
- Bất kể nói thế nào, đây cũng là sự tình Lịch gia chúng ta, còn không cho phép người khác xúc phạm tới Lịch gia chúng ta.
Thanh âm của Lịch Quyền, càng phát ra âm lạnh.
- Bây giờ Hoa Xuân không phải là người Lịch gia chúng ta, nhưng đã từng, chỉ cần như vậy, vậy thì không cho phép người khác khi dễ.
- Đại ca, đây là cách nhìn của tiểu đệ, ta nghĩ, toàn cả gia tộc cũng sẽ không cho phép bất luận kẻ nào, khi dễ người Lịch gia chúng ta.
Lịch Quyền tức giận nói ra:
- Người khác đã khi dễ đến cửa nhà, chẳng lẽ Lịch gia chúng ta, cứ khoanh tay đứng nhìn như vậy? Mặc người khi nhục hay sao?
Thanh âm của Lịch Quyền rất lớn, cực lớn.
Nhất là: Mặc người khi nhục hay sao?
Cơ hồ truyền khắp Lịch gia.
Cái này để cho người Lịch gia, ngay ngắn chạy đến, tụ tập đến trong đại sảnh.
Trải qua nửa giờ hiệp thương, cuối cùng, tất cả đều quyết định ra tay, báo thù thay Lịch Hoa Xuân.
Đạt được kết quả này, ở chỗ sâu trong con ngươi của Lịch Quyền, hiện lên vẻ đắc ý, đây chính là hắn muốn thấy. Đương nhiên, không phải là vì Lịch Hoa Xuân.
Lịch Thái, với tư cách Lịch gia gia chủ, đương nhiên không phải người ngu, bất quá, thật sự là hắn muốn báo thù, lại có nhiều người ủng hộ như vậy, liền không hề có ý kiến gì.
- Lịch Quyền, chuyện này giao cho em xử lý.
Lịch Thái đứng lên, liếc nhìn Lịch Hoa Xuân, muốn nói cái gì, nhưng mà, vẫn không nói ra miệng.
- Đại ca, anh yên tâm, em nhất định sẽ báo thù thay Hoa Xuân.
Lịch Quyền vô cùng kiên định nói.
- Tiểu muội, nhanh đi theo anh, lão Đại cùng lão Nhị, hiện tại đang đợi em đây này.
Tam ca của Lịch Hoa Xuân, nâng Lịch Hoa Xuân dậy, mừng rỡ nói.
Lịch Thái đã đi rồi, những người khác cũng không có dừng lại, bất quá, trong lòng mỗi người đều có một ít hoài nghi, có một loại cảm giác bị lừa gạt.
Cảm giác bị Lịch Quyền lừa gạt.
Lịch Quyền, lúc nào đối với Lịch Hoa Xuân tốt như vậy, vậy mà tận tâm như thế?
Cái này để cho tất cả mọi người hoài nghi không thôi, hơn nữa bắt đầu điều tra.
- Người sống cả đời, vì cái gì? Cũng là vì con cái.
Trong thư phòng Lịch Thái, Lịch Thái lắc đầu thở dài một tiếng:
- Lịch Quyền ngươi muốn cho con của mình, trở thành gia chủ kế nhiệm, đây cũng là vì nhi tử.
- Xem ra, Lịch Dược ở Châu Á, cũng chọc phải Trần Thanh Đế.
Lịch Thái khẽ lắc đầu:
- Mà thôi, tùy các ngươi a.
Lịch Quyền tích cực như thế, khẳng định có tư tâm, mà tư tâm, sẽ tới từ con của hắn, Lịch Dược.
Điểm này, cũng không khó nghĩ thông suốt.
Lịch Dược mạ vàng ở Châu Á, khẳng định có chuyện cùng Trần Thanh Đế, bằng không thì Lịch Quyền há có thể cầu tình thay Lịch Hoa Xuân, báo thù vì Lịch Hoa Xuân?
Đối với cái này, Lịch Thái không thèm để ý.
Bất kể nói thế nào, Lịch Thái cũng muốn báo thù.
Gãi đúng chỗ ngứa.
Ban đêm!
Trần Thanh Đế đem hai mươi tấn sắt thép, tất cả đều thu vào bên trong Càn Khôn Đỉnh, đi ra nhà kho, cũng không trở về biệt thự, mà là chạy tới Linh Vụ Sơn.
Vốn, Trần đại thiếu chỉ là mua mười tấn sắt thép, nhưng mà, Chu Đạt Minh lại cho người đưa tới hai mươi tấn.
Đối với cái này, Trần Thanh Đế cũng không có chối từ.
Giống như là, Trần Thanh Đế thanh toán mười vạn, không thể chối từ.
- Đã có hai mươi tấn sắt thép này, đầy đủ luyện chế một thanh trường kiếm tinh thiết rồi.
Trong một sơn động ở Linh Vụ Sơn.
Về phần bá chủ sơn động, là một con gấu chó, thì bị Trần đại thiếu đuổi đi ra ngoài, chiếm động làm Vương rồi.
- Hiện!
Trần Thanh Đế tâm niệm vừa động, Càn Khôn Đỉnh thình lình hiện ra ở trước mặt :
- Rèn luyện tinh thiết, so với luyện khí mà nói, thật sự là quá dễ dàng.
- Dung!
Quát khẽ một tiếng, Trần Thanh Đế rất nhanh bắt pháp quyết, từng đoàn từng đoàn Liệt Hỏa bị đánh vào bên trong Đỉnh Càn Khôn.
Trong khoảnh khắc, hai mươi tấn sắt thép, hóa thành nước thép.
- Hợp!
Theo pháp quyết của Trần Thanh Đế, hai mươi tấn nước thép không ngừng áp súc nhỏ đi, mật độ cũng trở nên càng lúc càng lớn, tốc độ nhỏ đi, cũng càng ngày càng chậm.
Mật độ càng lớn, muốn áp súc lại càng khó khăn.
Cũng chính bởi vì như thế, loại này ở trong mắt Trần Thanh Đế, là sắt thép tốt nhất trong cặn bã không thể lại cặn bã. Mới có thể tốt nhất trong mắt Chu Đạt Minh.  
Cứ như vậy qua chín giờ, trời cũng bắt đầu tảng sáng.
- Ngưng!
Pháp quyết liên động, nước thép bên trong Càn Khôn Đỉnh rất nhanh ngưng kết. Vốn là hai mươi tấn sắt thép, lúc này chỉ là biến thành một viên cầu lớn như cối xay.
- Tinh thiết hiện tại, coi như là không tệ rồi, bất quá, vẫn là không đủ.
Trần Thanh Đế lắc đầu nhìn sắc trời:
- Hôm nay trước hết đến nơi đây, ngày mai tiếp tục.
- Dùng tu vi của ta, tối đa rèn luyện ba lượt, có lẽ có thể đạt tới tiêu chuẩn trong nội tâm mình rồi.
Nghĩ vậy, tâm niệm Trần Thanh Đế vừa động, thu Càn Khôn Đỉnh vào trong cơ thể.
Hai mươi tấn sắt thép, bị Trần Thanh Đế rèn luyện thành viên cầu lớn bằng cối xay, đây đã là phi thường khủng bố rồi, mật độ lớn dọa người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.