Chương trước
Chương sau
Trên mặt Trần Thanh Đế, thủy chung bảo trì dáng tươi cười. Bất quá, nụ cười của hắn, xem ở trong mắt Lịch thiếu, giống như là Tử Thần mỉm cười.
Làm cho lòng người vì sợ mà tâm rung động.
Làm cho người nhịn không được sợ run.
- Đừng... đừng cho hắn tới.
Lịch thiếu toàn thân rung mạnh, mồ hôi lạnh nương theo máu tươi trên mặt, điên cuồng chảy xuống, nhịn không được lui về phía sau một bước.
- Cẩu tạp chủng, thành thật một chút cho lão tử.
Trung niên nam tử cầm đầu, hít sâu một hơi, cầm súng chắn trước mặt Trần Thanh Đế.
- Cút cho ta!
Lúc này Trần Thanh Đế động thủ.
Răng rắc!
Một tiếng giòn vang, cánh tay của trung niên nam tử phát ra một tiếng giòn vang, trực tiếp bị Trần đại thiếu bẻ gẫy, súng trong tay cũng rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng trầm đục.
Bởi vì quan hệ với Đoạn Phàm cùng Đoạn Thiên, Trần đại thiếu không muốn gây khó cho người Đoạn Thiên Môn, bất quá, bọn hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, đã đến nhẫn nại cực hạn của Trần Thanh Đế.
Đoạn Thiên Môn?
Rác rưởi, cặn bã như vậy cũng xứng trở thành thành viên Đoạn Thiên Môn?
- Cẩu tạp chủng, ngươi thậm chí ngay cả lão tử cũng dám đánh.
Trung niên nam tử bị bẻ gãy cánh tay, mồ hôi lạnh điên cuồng chảy xuống, diện mục dữ tợn quát:
- Các huynh đệ, động thủ, giết chết cẩu tạp chủng này.
- Người Đoạn Thiên Môn, đều con mẹ nó câm miệng cho lão tử, ai dám động thoáng một phát, lão tử đánh hắn tàn phế.
Trần Thanh Đế nổi giận, triệt để nổi giận.
- Ngươi con mẹ nó tính là cái gì chứ, giết chết ngươi.
Tên thanh niên nam tử bị Lịch thiếu đánh kia, nộ quát một tiếng, rất nhanh vọt tới Trần Thanh Đế. 
Những người khác, cũng ngay ngắn vây đi qua.
Phanh!
Một tiếng trầm đục đột nhiên vang lên, tên thanh niên nam tử xông lên kia, còn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy hoa mắt, ngực kịch liệt đau nhức, bay ngược mà ra. 
Rầm rầm rầm...
Thanh niên nam tử bị Trần đại thiếu một cước đạp bay, hung hăng đập vào trên người thành viên Đoạn Thiên Môn vọt tới khác, quyết đoán làm ngã bốn năm người.
Lần này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Ngươi hảo hảo, làm sao lại đột nhiên bay ngược ra?
Bay ngược thì cứ bay, làm cái gì còn tai họa chúng ta?
Bất quá, tên thanh niên nam tử kia căn bản không có cơ hội giải thích, liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi, đầu nghiêng một cái, quyết đoán hôn mê.
Không chỉ có hắn, bốn năm tên thành viên Đoạn Thiên Môn bị nện kia cũng không dễ chịu, cả đám đều toàn thân run rẩy, đã mất đi năng lực hành động.
Muốn nói chuyện, sửng sốt một câu nói không nên lời.
Thương thế quá nặng đi.
Nhanh!
Tốc độ công kích của Trần Thanh Đế, thật sự là quá nhanh, nhanh đến bọn hắn căn bản không có nhìn rõ ràng.
Mà những thành viên Đoạn Thiên Môn này không phải người ngu, thoáng một phát liền ý thức được, bọn hắn đá trúng thiết bản, người mà mình căn bản là không cách nào rung chuyển.
Ít nhất, chỉ là những người bọn hắn này, căn bản không phải là đối thủ.
Dùng tốc độ công kích cùng độ mạnh yếu của Trần Thanh Đế, hai mươi mấy người bọn hắn này, căn bản là không đủ xem, cơ hồ là trong khoảnh khắc sẽ bị đánh bay.
Súng?
Duy nhất một khẩu súng, đã rơi trên mặt đất, ai cũng không dám đi nhặt lên.
- Muốn chết!
Trần Thanh Đế khẽ quát một tiếng, thân thể khẽ động, hóa thành một đạo tàn ảnh, trực tiếp ở trước mặt mọi người, biến mất không thấy.
Oanh!
Nổ mạnh đột nhiên vang lên, một gã thành viên Đoạn Thiên Môn, trực tiếp bị Trần đại thiếu đánh bay, hung hăng ngã trên một đống sắt thép.
- A...
Kêu thảm thiết liên tục vang lên, tên thành viên Đoạn Thiên Môn kia, quăn xoắn cùng một chỗ, cả thân thể đều đang không ngừng run rẩy.
Thằng này, vậy mà muốn nhân cơ hội động thủ với Thẩm Kỳ, muốn bắt Thẩm Kỳ uy hiếp Trần đại thiếu, Trần đại thiếu há có thể để cho hắn như nguyện? Không hung hăng giáo huấn hắn? 
Nếu như hắn không phải người Đoạn Thiên Môn, lúc này, hắn đã là người chết.
Giết, Trần đại thiếu cũng không thèm để ý.
Bất quá, đây là sự tình bên trong Đoạn Thiên Môn, để cho Đoạn Thiên Môn đến xử trí. Cái mặt mũi này, Trần Thanh Đế hắn vẫn phải cho Đoạn Phàm.
Lại một lần nữa kiến thức thân thủ cùng tốc độ của Trần Thanh Đế, tất cả mọi người đổ mồ hôi lạnh, đại khí cũng không dám thở gấp, thành thành thật thật đứng nguyên chỗ.
Trần đại thiếu, thật sự là quá cường hãn a.
Bọn người Trịnh Lục, Chu Trướng nhìn thấy Trần Thanh Đế động thủ, cũng đều trợn tròn mắt, ngay ngắn trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin được cùng khiếp sợ.
Người, như thế nào có thể mạnh như vậy?
Mặc dù nói, Chu Trướng cùng Trịnh Lục cũng biết, Trần đại thiếu rất lợi hại, rất cường hãn, nhưng mà, bọn hắn cũng không nghĩ qua, Trần Thanh Đế sẽ cường đến loại trình độ này.
Quả thực là mạnh làm cho người tức lộn ruột.
Chỉ là một người, lại để cho hơn hai mươi tên Đoạn Thiên Môn, động cũng không dám động.
Súng?
Tên cầm súng trực tiếp bị Trần đại thiếu phế đi cánh tay, súng còn nằm dưới đất?
- Lịch thiếu đúng không.
Trần Thanh Đế nhíu mày, đi đến Lịch thiếu, thản nhiên nói:
- Nếu như ta không có nhớ lầm, ở tòa thành thị này cũng không có Lịch gia gì.
- Đừng... đừng tới đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.