Chương trước
Chương sau
- A!
Trong giây lát, Mục Lăng Phong phát ra một tiếng hét thảm, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, ôm đầu của mình, toàn thân đều đang run rẩy.
Cắn trả!
Mục Lăng Phong muốn dùng Tinh Thần Dị Năng công kích Trần Thanh Đế, để cho Trần Thanh Đế xấu mặt, nhưng mà, tinh thần Dị năng của hắn bị cường hoành phản kích.
Bị cắn trả rồi.
So Tinh Thần Dị Năng cùng Trần đại thiếu?
Tìm tai vạ a?
Phải biết rằng, sau khi Trần Thanh Đế cưỡng ép hấp thu dung hợp Tinh Thần Dị Năng của Mục U Lam, có thể trở thành Tinh Thần Dị Năng giả lợi hại hò hét, cường hãn đến làm cho người tức lộn ruột rồi.
Ở trước mặt Trần đại thiếu, chút Tinh Thần Dị Năng của Mục Lăng Phong, căn bản chính là một cặn bã.
Cặn bã.
- Lăng Phong, ngươi. . . ngươi làm sao vậy?
Đổng Dĩnh ở một bên sắc mặt biến đổi, tràn đầy lo lắng, thò tay vịn Mục Lăng Phong lung lay sắp đổ.
Lăng Phong!
Dưới tình thế cấp bách, Đổng Dĩnh thốt ra.
- Ta. . . ta không sao.
Sắc mặt Mục Lăng Phong trắng bệch, dùng sức lắc đầu, ác độc nhìn Bùi Ngữ Yên:
- Bùi Ngữ Yên, ngươi rất tốt, rất tốt. . .
Rất rõ ràng, Mục Lăng Phong cho rằng, đạo công kích tinh thần kia là Bùi Ngữ Yên làm.
Phế vật Trần Thanh Đế này, Tinh Thần Dị Năng như thế nào sẽ cường đại như thế? Còn có thể cắn trả Mục Lăng Phong hắn, ở trước mặt Bùi Ngữ Yên mất mặt?
Chỉ có Bùi Ngữ Yên!
Hơn nữa, Mục Lăng Phong chỉ là muốn giáo huấn Trần Thanh Đế thoáng một phát, để cho Trần đại thiếu mất mặt, cũng không có đem hết toàn lực, cho nên mới bị Bùi Ngữ Yên đánh cho trở tay không kịp.
Mục Lăng Phong nghĩ như thế.
Không chỉ là Mục Lăng Phong, mà ngay cả Đổng Dĩnh cùng bốn người khác Mục Lăng Phong mang đến, cũng cho rằng như thế.
Điều này cũng làm cho Đổng Dĩnh càng thêm cừu hận Bùi Ngữ Yên.
Mục thiếu làm sao lại thích được một nữ nhân như ngươi, ngươi vậy mà vì vị hôn phu phế vật của mình, không tiếc ra tay công kích Mục thiếu.
Chẳng lẽ ngươi đã quên, lúc trước, là ai chết sống không muốn kết hôn cùng Trần Thanh Đế? Là ai giúp ngươi từ trong bể khổ thoát ly ra hay sao?
Mặc dù nói, hôn ước không cách nào giải trừ, nhưng mà, chỉ cần ngươi không muốn, coi như là Trần gia cũng không cách nào bức bách ngươi.
Ngươi bây giờ lại trở mặt, ngay cả sư huynh của mình cũng công kích.
Quả thực chính là một nữ nhân ác độc.
Ghen ghét!
Đổng Dĩnh rất ghen ghét Bùi Ngữ Yên, nàng một mực đều nghĩ, vì cái gì người Mục Lăng Phong thích không phải nàng, mà là nữ nhân Bùi Ngữ Yên này.
Đương nhiên, chỉ có Bùi Ngữ Yên tự mình biết, nàng cũng không có động thủ, cũng không cần nàng động thủ. Chỉ là một cái Mục Lăng Phong, còn không uy hiếp được Trần Thanh Đế.
Khục khục. . . cái kia, chủ yếu là Tinh Thần Dị Năng của Mục Lăng Phong, so với Bùi Ngữ Yên nàng lợi hại hơn. Thời điểm Mục Lăng Phong động thủ, Bùi Ngữ Yên căn bản cũng không có phát hiện.
Nếu như phát hiện, Bùi Ngữ Yên tất nhiên sẽ không chút do dự ra tay.
Cho dù Bùi Ngữ Yên tinh tường biết rõ, căn bản là không cần nàng ra tay.
- Mục Lăng Phong, không nghĩ tới ngươi hèn hạ như vậy, vậy mà làm ra loại sự tình bỉ ổi này.
Sắc mặt Bùi Ngữ Yên vô cùng âm trầm, lạnh giọng nói ra.
Trước kia không có phát hiện, nhưng căn cứ phản ứng thống khổ kia của Mục Lăng Phong, Bùi Ngữ Yên lập tức biết rõ, Mục Lăng Phong khẳng định đánh lén Trần Thanh Đế.
- Bùi Ngữ Yên, ngươi chính là một kỹ nữ vong ân phụ nghĩa.
Đổng Dĩnh thật sự là nhịn không được, tức giận quát: 
- Ngươi vậy mà làm địch cùng Mục thiếu, thật sự là một kỹ nữ.
- Được rồi.
Mục Lăng Phong khoát tay áo, trong con ngươi lóe ra hàn mang, lạnh giọng nói ra: 
- Đổng Dĩnh, không nên nói thêm cái gì, biết là được.
- Phế vật, cuối cùng là phế vật, phế vật chỉ biết trốn ở sau lưng nữ nhân.
Mục Lăng Phong gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế, trong con ngươi tràn đầy ác độc cùng vẻ khinh thường:
- Ngươi cũng đừng gọi Trần Thanh Đế, gọi Trần phế vật a.
- Phế vật?
Viên Cầu nhíu mày, tràn đầy khinh thường nhìn Mục Lăng Phong, giễu cợt nói: 
- Trần đại thiếu là phế vật, ngươi lại là cái gì?
- Ngươi muốn chết. . .
Mục Lăng Phong lạnh quát một tiếng, muốn động thủ.
- Muốn chết? Dựa vào, ngươi đã là lần thứ hai uy hiếp lão tử, lão tử cũng không thấy ngươi dám động tay.
Viên Cầu kêu gào nói: 
- Đem cái cặn bã này chôn sống cho lão tử, nhìn hắn, tâm tình lão tử bị ảnh hưởng nghiêm trọng rồi.
Ảnh hưởng tâm tình?
Đích thật là rất ảnh hưởng tâm tình.
Trần đại thiếu là phế vật?
Như vậy, Viên đại thiếu hắn là cái gì?
Người trong thiên hạ, lại có mấy cái không phải phế vật?
Sưu sưu. . .
Viên Cầu vừa dứt lời, hơn mười tên cao thủ Viên gia bảo hộ Viên đại thiếu, rất nhanh thoáng hiện, gắt gao nhìn chằm chằm vào bọn người Mục Lăng Phong.
Bọn người Mục Lăng Phong, thuần một sắc, tất cả đều là cao thủ.
Bên trong hơn mười tên bảo tiêu, cũng chỉ có một người, có thể chém giết Mục Lăng Phong.
Mục Lăng Phong ở bên trong đám người kia, là thực lực yếu nhất a.
- Chỉ bằng mấy người kia, cũng muốn chôn sống ta?
Mặt mũi Mục Lăng Phong tràn đầy khinh thường, giễu cợt nói: 
- Mập mạp, không phải người nhiều, nhất định sẽ lợi hại.
- Phế vật, ngươi cũng gọi người âm thầm bảo vệ ngươi đi ra a.
Mục Lăng Phong rất hung hăng càn quấy, hung hăng càn quấy không biết mình là ai rồi.
Cuồng vọng!
Mục Lăng Phong cuồng vọng không biết Đông Tây Nam Bắc rồi.
Bất quá, cũng khó trách hắn hung hăng càn quấy, cuồng vọng.
Thật sự là bởi vì, Mục Lăng Phong mang người đến, thực lực rất mạnh, căn bản không phải là mười bảo tiêu kia của Viên Cầu có thể so sánh.
Ngoại trừ một người, lại để cho Mục Lăng Phong cảm nhận được nguy cơ, mười mấy người khác, một mình Mục Lăng Phong hắn, cũng có thể chém giết toàn bộ.
Mục Lăng Phong hắn, dựa vào cái gì không hung hăng càn quấy, không cuồng vọng?
Hung hăng càn quấy, cuồng vọng, cái kia cũng phải cần vốn liếng đấy.
Mà Mục Lăng Phong cho rằng, hắn có.
Một khi đánh nhau, đây tuyệt đối là áp chế toàn diện, bảo tiêu của Viên mập mạp, chỉ trong nháy mắt là bị đánh bay.
Ở Mục Lăng Phong xem ra, có người bảo hộ Viên Cầu, đương nhiên cũng có người bảo hộ Trần Thanh Đế.
Kêu đi ra hết, tất cả đều hành hạ.
- Hung hăng càn quấy cái rắm?
Viên Cầu lập tức cảm thấy nhức trứng. Bất quá, Viên mập mạp cũng không phải ngu ngốc, nhìn thấy nhiều bảo tiêu như vậy đi ra, Mục Lăng Phong còn dám hung hăng càn quấy.
Cái kia chỉ có thể nói rõ một điểm, những hộ vệ này của hắn, Mục Lăng Phong căn bản là không để vào mắt.
- Trần Thanh Đế, không chỉ có ngươi phế vật, ngay cả người âm thầm bảo vệ ngươi, cũng là phế vật.
Mục Lăng Phong chứng kiến chậm chạp không có động tĩnh, càng thêm khinh bỉ nói: 
- Chủ tử gặp nạn, với tư cách bảo tiêu vậy mà không ra mặt, phế vật.
- Ta... mẹ nó...
Ngô Tranh Vanh tiềm phục ở chỗ tối, suýt nữa bị tức thổ huyết, rất ngứa răng a.
Con mẹ nó, lão tử không đi ra, liên quan gì tới ngươi?
Lão nương âm độc, ích kỷ kia của ngươi, cũng không có thể làm cho lão tử hiện thân, cuối cùng bị Trần Thanh Đế giết đi, ngươi cũng xứng để cho lão tử đi ra?
Ra con mẹ ngươi!
- Ngô lão đầu, ngươi không phải là kinh sợ rồi chứ?
Lý Nặc Ngôn lấy kính mắt xuống, một bên chà lau, một bên âm thầm truyền âm nói: 
- Mục tiểu tử kia chửi, mắng ngươi như thế, ngươi rõ ràng có thể nhịn?
- Phế vật?
Phong Thích Thảng ở một bên lắc đầu, âm thầm truyền âm nói: 
- Một cái Mục tiểu tử nho nhỏ, cũng dám chửi, mắng ngươi phế vật, mà ngươi, bị chửi không dám phản bác, bội phục.
- Lăn...
Ngô Tranh Vanh lạnh giọng truyền âm nói: 
- Có gan ngươi ra tay, lộ diện đi? Con mẹ nó, các ngươi dám sao? Không phải lão tử xem thường các ngươi, các ngươi ai dám? Móa...
Cái này thật đúng là phun đổ Lý Nặc Ngôn cùng Phong Thích Thảng.
Dám sao?
Bọn hắn thật không dám.
Không phải nói bọn hắn sợ bọn người Mục Lăng Phong. Thật sự là thượng cấp có quy định, bọn hắn chỉ là phụ trách bảo hộ an nguy của Lâm Tĩnh Nhu, Viên Cầu cùng với Trần Thanh Đế.
Không đến kết quả hẳn phải chết, bọn hắn không thể hiện thân, càng không thể ra tay.
Đối với quy định rắm chó này, bọn người Ngô Tranh Vanh đều oán thầm không thôi, cũng là một loại khiêu chiến thật lớn.
Ai có thể cam đoan kịp thời ra tay?
Vạn nhất một cái sơ sẩy, người bảo hộ ở thời khắc nguy cơ bị giết, bọn hắn tìm ai nói rõ lí lẽ đây?
- Không dám a?
Vẻ mặt Ngô Tranh Vanh khinh bỉ nhìn Lý Nặc Ngôn cùng Phong Thích Thảng, truyền âm khinh bỉ nói: 
- Không dám, vậy thì câm miệng cho lão tử.
Bất quá, kế tiếp, Ngô Tranh Vanh suýt nữa hộc máu.
Bởi vì ở thời điểm này, Trần đại thiếu mở miệng.
- Mục Lăng Phong, có một điểm ngươi nói không sai.
Trần đại thiếu lắc đầu, thản nhiên nói: 
- Người âm thầm bảo hộ ta, hoàn toàn chính xác là rất phế vật.
Trần đại thiếu không tin, hắn đến sa mạc, Ngô Tranh Vanh kia không bị phái tới âm thầm bảo hộ hắn.
Vừa nghĩ tới cái gọi là bảo hộ của Ngô Tranh Vanh, Trần đại thiếu khinh bỉ vạn phần.
Bảo hộ?
Móa, không bằng chờ Trần đại thiếu bị giết, ngươi lại nhảy ra báo thù vì Trần đại thiếu a.
Mà lời này của Trần Thanh Đế, nói đúng là cho Ngô Tranh Vanh nghe.
- Phế vật, cũng chỉ có thể xứng được với bảo tiêu phế vật.
Mục Lăng Phong nghe được Trần Thanh Đế nói, nhịn không được sững sờ, hắn như thế nào cũng thật không ngờ, Trần đại thiếu vậy mà thừa nhận.
Mục Lăng Phong đây chính là nhục nhã Trần Thanh Đế, vậy mà Trần Thanh Đế chủ động thừa nhận?
Kháo... Cái này đang làm cái gì?
Viên Cầu trừng lớn hai mắt, vẻ mặt khó hiểu: Choáng nha, chẳng lẽ Trần đại thiếu là nóng choáng luôn? Hồ đồ rồi? Bất quá, có áo điều hòa chống đạn, như thế nào sẽ nóng?
Không có chảy mồ hôi a?
Chẳng lẽ là đang nằm mơ sao?
Là Trần đại thiếu nằm mơ, hay là ta mộng du?
Đối với cái này, Viên đại thiếu khó có thể tin.
- Ta ngược lại muốn nhìn, phế vật bảo tiêu của ngươi, đến cùng có thể phế vật tới trình độ nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.