Chương trước
Chương sau
- Ta ngoại trừ có quyền nói cho ngươi biết tên của ta ra, sự tình khác đều không thể nói.
Lão giả khoan thai cười cười, nói ra: 
- Ta tên là Ngô Tranh Vanh.
- Khục khục...
Trần Thanh Đế ho khan hai tiếng, nhịn không được nhìn xem thường, oán thầm không thôi: Ai muốn biết ngươi tên là gì?
Ngô Tranh Vanh?
Không chính vinh?
Ngươi lớn lên không có mặt mũi, còn chạy đến đây làm cái gì?
- Vị hôn thê của ngươi đã đến.
Đúng lúc này, lão giả Ngô Tranh Vanh trầm giọng nói ra: 
- Không nên nói cho bất luận kẻ nào về sự tình có quan hệ tới sự hiện hữu của ta.
Nói xong, thân thể Ngô Tranh Vanh khẽ động, rất nhanh ly khai.
Không có gì bất ngờ xảy ra, lại là ẩn núp.
- Thanh Đế!
Ngô Tranh Vanh vừa rời đi, thanh âm hưng phấn pha lấy lo lắng của Bùi Ngữ Yên vang lên.
- Ngữ Yên, em không sao chứ?
Thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, chạy lên nghênh đón, nhìn Bùi Ngữ Yên từ trên xuống dưới, phát hiện không có việc gì, mới nhẹ nhàng thở ra.
Về phần lão bà tử trong miệng Ngô Tranh Vanh kia, Trần đại thiếu không có chứng kiến, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Bùi Ngữ Yên cũng không biết.
Ai cứu nàng, Bùi Ngữ Yên sẽ không biết.
- Thanh Đế, thực xin lỗi.
Vẻ mặt Bùi Ngữ Yên thua thiệt nhìn Trần Thanh Đế, nước mắt chảy xuống:
- Đều tại em, đều là vì em.
- Tại sao phải trách em? Trách cũng chỉ có thể trách sư phụ em ích kỷ.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói: 
- Anh giết sư phụ của em, em sẽ không oán hận anh chứ?
- Không biết.
Bùi Ngữ Yên lắc đầu, sắc mặt trắng bệch nói: 
- Em chỉ là rất thương tâm, đau lòng, tại sao sư phụ lại đối đãi em như vậy?
- Phàm là con người, đều có mặt ích kỷ.
Trần Thanh Đế vuốt ve mái tóc của Bùi Ngữ Yên, nói ra: 
- Hiện tại tốt rồi, em có thể giải thoát rồi.
- Giải thoát?
Bùi Ngữ Yên chấn động toàn thân, trong con ngươi hiện lên vẻ lo lắng.
- Thanh Đế, kỳ thật... kỳ thật em chính là sư phụ của Mạnh Ngưng Tuyết, đêm hôm đó, bị anh xé y phục cũng là em...
Bùi Ngữ Yên nhìn Trần Thanh Đế, cẩn thận nói: 
- Thanh Đế, em...
- Anh biết rõ.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, lắc đầu nói ra: 
- Chuyện này cứ như vậy đi qua, anh không muốn tiếp tục truy cứu.
Trần đại thiếu không biết chuyện gì xảy ra cùng Bùi Ngữ Yên lúc trước, nhưng, hắn lại biết, Bùi Ngữ Yên vì Trần Thanh Đế hắn, thời điểm đối mặt với sư phụ nàng, lựa chọn khuất phục.
Mục U Lam dùng tánh mạng của Trần đại thiếu hắn, đến uy hiếp Bùi Ngữ Yên.
Bùi Ngữ Yên vì bảo trụ tánh mạng của Trần Thanh Đế, lựa chọn khuất phục.
Dĩ vãng thế nào, đã xảy ra mấy thứ gì đó, Trần đại thiếu không biết, nhưng mà, có một điểm hắn có thể khẳng định, hiện tại Bùi Ngữ Yên là thật tâm yêu hắn.
Một nữ nhân, cam nguyện chết vì ngươi, nữ nhân như vậy, yêu ngươi bao nhiêu?
Không cần nói cũng biết.
Điểm này, cũng đã đủ rồi.
- Đợi diệt trừ đồ đệ của Thanh Bang cung phụng, chúng ta trở về.
Trần Thanh Đế mỉm cười, nói ra.
Đồ đệ của Thanh Bang cung phụng trưởng lão, Trần đại thiếu đương nhiên sẽ không bỏ qua.
- Thanh Đế...
Vẻ mặt Bùi Ngữ Yên thành thật, quật cường, kiên định nói: 
- Em muốn cùng đi với anh, em không muốn lại không thấy được anh.
- Đi thôi.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu.
Gọi một chiếc taxi, Trần đại thiếu và Bùi Ngữ Yên đi vào tầng ngầm gara khách sạn, lái BMW màu trắng chạy tới tổng bộ Thanh Bang.
Giết!
Là phải giết.
- Thanh Đế, bên trong không có người.
Tổng bộ Thanh Bang, bên ngoài biệt thự của cung phụng trưởng lão, Bùi Ngữ Yên nhẹ nhõm lẻn vào, nhíu mày nói:
- Hắn không phải là biết rõ, sư phụ của hắn đã bị giết, nên đào tẩu rồi chứ?
- Được rồi, chúng ta đi về trước, muốn giết hắn, chỉ cần tìm được, là có thể chém giết.
Thần thức của Trần Thanh Đế tản ra, đem trọn cái tổng bộ Thanh Bang, tất cả đều dò xét một lần, cũng không có phát hiện đồ đệ của cung phụng trưởng lão.
- Vâng.
Đối với cái này, Bùi Ngữ Yên cũng không có bất kỳ ý kiến.
Lặng yên ly khai tổng bộ Thanh Bang, về tới BMW màu trắng của mình, Trần Thanh Đế đột nhiên nhíu mày, bởi vì, lúc này điện thoại vang lên.
- Thần tượng, anh ở đâu...
Điện thoại vừa nối thông, thanh âm Hạo Quý truyền ra. Bất quá, bên trong thanh âm của hắn, tràn đầy vẻ lo lắng.
Hình như là gặp nguy hiểm gì, hướng Trần Thanh Đế cầu cứu.
- Sự tình gì?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nghe xong một hồi, trầm giọng nói ra: 
- Không nên gấp gáp, hiện tại ta đuổi đi qua, rất nhanh sẽ tới.
Trước kia Hạo Quý thế là giúp Trần đại thiếu một cái đại ân, hiện tại Hạo Quý hướng hắn cầu cứu, bất kể là nguy hiểm gì, Trần đại thiếu cũng phải đi hỗ trợ.
- Thanh Đế, xảy ra chuyện gì?
Bùi Ngữ Yên ngồi ở ghế phụ, nhịn không được hỏi.
- Một người giúp anh đại ân, giống như xảy ra chút sự tình.
Trần Thanh Đế rất nhanh khởi động xe, chạy tới địa điểm vừa mới nghe được.
Ông...
BMW màu trắng, vọt vào sân vận động mà Hạo Quý nói.
- Thần tượng, ở chỗ này...
Trần Thanh Đế vừa xuống xe, chợt nghe Hạo Quý hưng phấn kêu lên, nhìn Trần Thanh Đế điên cuồng phất tay.
- Ân?
Trần Thanh Đế nhìn thấy bộ dáng của Hạo Quý, không giống như là có nguy hiểm gì.
Chẳng lẽ bị chơi xỏ?
- Oa ha ha... Bùi Ngữ Yên cũng tới.
Khi Bùi Ngữ Yên đi theo xuống xe, Hạo Quý gọi càng thêm hưng phấn, rất nhanh lao đến.
Bặc Giới Sáp cũng cùng đi qua, hai nữ hài mà bọn hắn mang theo, thì không có ở trong sân vận động.
- Hạo Quý, vội vã gọi ta như vậy, có chuyện gì?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn Hạo Quý căn bản là không có nguy hiểm gì, có loại cảm giác mắc lừa.
- Mỹ đồng a, mỹ đồng.
Hạo Quý hưng phấn nói: 
- Em nói với bọn họ, anh có một bộ mỹ đồng huyết sắc, bọn ngu xuẩn này vậy mà không tin.
Đang khi nói chuyện, Hạo Quý chỉ vào tám chín thiếu niên mặc quần áo chơi bóng cách đó không xa, nói ra: 
- Cho nên, em muốn gọi anh tới cho bọn hắn nhìn xem.
- Chậc chậc... Không nghĩ tới, đại tẩu cũng tới.
Ánh mắt của Hạo Quý, đã rơi vào trên người Bùi Ngữ Yên, xoa xoa đôi bàn tay, nói ra:
- Đại tẩu, đại ca nói, huyết sắc mỹ đồng của hắn là chị định chế cho hắn, đại tẩu, cái kia... hắc hắc, định chế mỹ đồng ở nơi nào vậy?
- Huyết sắc mỹ đồng?
Bùi Ngữ Yên chấn động toàn thân, nghĩ tới con ngươi huyết sắc trước kia của Trần đại thiếu, rất nhanh hiểu rõ ra.
Hạo Quý coi con ngươi huyết sắc kia của Trần đại thiếu, ngộ nhận là mỹ đồng.
- Nếu như em muốn, qua một thời gian ngắn, chị sẽ cho người đưa cho em một bộ.
Biết là Hạo Quý giúp Trần Thanh Đế một cái đại ân, tuy không biết là giúp cái gì, nhưng Bùi Ngữ Yên đối với Hạo Quý, vẫn là rất là cảm kích.
Huyết sắc mỹ đồng, đối với người bình thường mà nói, hoàn toàn chính xác là rất thần kỳ, cũng rất khó chế tác. Bất quá, Bùi Ngữ Yên vừa vặn nhận thức một công ty có thể làm ra huyết sắc mỹ đồng.
Đương nhiên, công ty làm kính mắt huyết sắc mỹ đồng kia, đều không đối ngoại tiêu thụ.
- Một đám ngu xuẩn, hiện tại đã tin tưởng chưa?
Vẻ mặt Hạo Quý ngạo nghễ, rất là trang bức nhìn tám chín thiếu niên mặc quần áo chơi bóng:
- Trần Thanh Đế là đại ca ta, Bùi Ngữ Yên là đại tẩu ta, huyết sắc mỹ đồng mà thôi, đại tẩu đã đáp ứng đưa ta một bộ.
Mặc dù bối cảnh của Hạo Quý không tệ, nhưng mà, hắn vẫn là cảm giác, có một đại ca như Trần Thanh Đế, có Bùi Ngữ Yên là đại tẩu, mà cảm thấy kiêu ngạo.
Ách... thần tượng, hiện tại đã thăng cấp thành đại ca.
- Hiện tại Trần Thanh Đế đã đến, ta như thế nào không thấy được huyết sắc mỹ đồng của hắn?
Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, đã đi tới:
- Ai biết có phải các người gạt chúng ta hay không?
- Mọi người đã đến, đeo lên cho chúng ta nhìn xem, để cho chúng ta biết một chút về huyết sắc mỹ đồng.
Vài tên thanh thiếu niên khác cũng kêu gào.
- Thần tượng đại ca, anh cho bọn hắn nhìn xem, con mẹ nó, vậy mà không tin lời của ta.
Hạo Quý nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt phẫn nộ nói.
- Tức giận cùng những người này làm gì?
Trần Thanh Đế mỉm cười, nói ra: 
- Ngữ Yên nói sẽ đưa ngươi một bộ, chờ sau khi đưa ngươi, chính ngươi đeo cho bọn hắn xem, chẳng phải là tốt sao?
Huyết sắc mỹ đồng?
Chỉ cần Trần Thanh Đế phóng xuất ma khí ra, con ngươi của hắn lập tức sẽ biến thành huyết sắc.
Bất quá, Trần đại thiếu dám sao?
Áp chế cũng không kịp, còn phóng xuất?
- Cũng đúng a, vẽ mặt như vậy mới thoải mái.
Hạo Quý vốn là sững sờ, lập tức trên mặt lộ ra dáng tươi cười khoa trương:
- Thần tượng đại ca, quả nhiên cao minh.
Vẽ mặt!
Để cho người khác đến đánh, cái đó cùng mình đánh có thoải mái hơn sao?
- Đại tẩu, tiểu đệ có thể đánh mặt bọn ngu xuẩn này hay không, phải dựa vào đại tẩu rồi.
Hạo Quý xoa xoa đôi bàn tay, nhìn Bùi Ngữ Yên, kích động nói.
- Không có vấn đề.
Bùi Ngữ Yên mỉm cười, nói ra.
- Hạo Quý, Bặc Giới Sáp, nếu không có chuyện gì khác, chúng ta đi trước.
Trần Thanh Đế đưa tay vỗ vỗ bả vai của Hạo Quý cùng Bặc Giới Sáp, nói ra: 
- Có thời gian đi thủ đô, ta mời các ngươi uống rượu.
Ông ông...
Đúng lúc này, thanh âm động cơ gào thét liên tục vang lên, khoảng chừng tám chiếc ô tô hào hoa, rất nhanh vọt vào bên trong sân vận động.
Nhìn thấy một màn này, Hạo Quý cùng Bặc Giới Sáp biến sắc.
- Đại ca, đại tẩu, hai người nhanh đi đi.
Hạo Quý hạ giọng, liền nói: 
- Bọn họ là hướng về phía em cùng Bặc Giới Sáp đến, em không muốn liên lụy hai người.
- Không cần lo lắng, tuy bọn hắn là người Thanh Bang, nhưng bọn hắn không dám làm gì được chúng ta.
Bặc Giới Sáp cũng thấp giọng mở miệng nói.
Bặc Giới Sáp ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng của hắn lại rất rõ ràng, bữa tiệc đánh này bọn họ là chạy không được rồi, hơn nữa, còn có thể là một chầu hung ác.
Xoát xoát...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.