- Ta ngoại trừ có quyền nói cho ngươi biết tên của ta ra, sự tình khác đều không thể nói.
Lão giả khoan thai cười cười, nói ra:
- Ta tên là Ngô Tranh Vanh.
- Khục khục...
Trần Thanh Đế ho khan hai tiếng, nhịn không được nhìn xem thường, oán thầm không thôi: Ai muốn biết ngươi tên là gì?
Ngô Tranh Vanh?
Không chính vinh?
Ngươi lớn lên không có mặt mũi, còn chạy đến đây làm cái gì?
- Vị hôn thê của ngươi đã đến.
Đúng lúc này, lão giả Ngô Tranh Vanh trầm giọng nói ra:
- Không nên nói cho bất luận kẻ nào về sự tình có quan hệ tới sự hiện hữu của ta.
Nói xong, thân thể Ngô Tranh Vanh khẽ động, rất nhanh ly khai.
Không có gì bất ngờ xảy ra, lại là ẩn núp.
- Thanh Đế!
Ngô Tranh Vanh vừa rời đi, thanh âm hưng phấn pha lấy lo lắng của Bùi Ngữ Yên vang lên.
- Ngữ Yên, em không sao chứ?
Thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, chạy lên nghênh đón, nhìn Bùi Ngữ Yên từ trên xuống dưới, phát hiện không có việc gì, mới nhẹ nhàng thở ra.
Về phần lão bà tử trong miệng Ngô Tranh Vanh kia, Trần đại thiếu không có chứng kiến, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Bùi Ngữ Yên cũng không biết.
Ai cứu nàng, Bùi Ngữ Yên sẽ không biết.
- Thanh Đế, thực xin lỗi.
Vẻ mặt Bùi Ngữ Yên thua thiệt nhìn Trần Thanh Đế, nước mắt chảy xuống:
- Đều tại em, đều là vì em.
- Tại sao phải trách em? Trách cũng chỉ có thể trách sư phụ em ích kỷ.
Trần Thanh Đế nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-ta-thieu/671937/chuong-617-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.