Chương trước
Chương sau
Bùi Ngữ Yên phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân thể khẽ động, tốc độ lập tức đề thăng đến cực hạn, rất nhanh muốn giữ Trần Thanh Đế.
Phải biết rằng, đây là tầng thứ mười sáu a.
Đối với Bùi Ngữ Yên là Tinh Thần Dị Năng mà nói, không coi vào đâu, đối với Trần Thanh Đế mà nói, có lẽ cũng không tính là cái gì, ít nhất sẽ không chết người.
Nhưng mà, hiện tại Trần Thanh Đế căn bản là không thanh tỉnh.
Té xuống, có thể không chết sao?
- Thanh Đế!
Ôm không trúng, nửa thân thể của Bùi Ngữ Yên ghé vào ngoài cửa sổ, đưa tay, trơ mắt nhìn Trần Thanh Đế cấp tốc rơi xuống.
Choáng váng!
Ở thời khắc này, Bùi Ngữ Yên choáng váng.
- Thanh Đế muốn tự sát?
Bùi Ngữ Yên thì thào tự nói, hai mắt vô thần, sắc mặt trắng bệch:
- Thanh Đế, thân thể của em còn không có giao cho anh, anh muốn chết phải không? Anh như thế nào có thể chết, anh không thể chết được!
Giờ khắc này, Bùi Ngữ Yên cảm giác tâm mình như là đã chết, một mảnh trống không.
- Không, Thanh Đế chết rồi, ta cũng không thể sống một mình, không thể...
Bùi Ngữ Yên rất nhanh bò lên, đứng ở bên cửa sổ, nhìn phía dưới nói:
- Thanh Đế, em rất nhanh sẽ tới tìm anh, anh không phải sợ, không phải sợ... cho dù chết, em cũng sẽ biết cùng anh...
- Thanh Đế, có thể cùng chết cùng anh, thật tốt!
Khuôn mặt trắng bệch của Bùi Ngữ Yên, lộ ra nụ cười hạnh phúc, thân thể khẽ động, nhảy xuống.
Trần Thanh Đế chết rồi.
Bùi Ngữ Yên nàng phát hiện, mình cũng sẽ không sống một mình.
Bùi Ngữ Yên muốn xuống dưới cùng Trần Thanh Đế.
- Thanh Đế, hiện tại em mới biết được, em yêu anh yêu nhiều bao nhiêu.
Bùi Ngữ Yên nhìn phía dưới, sắc mặt bình tĩnh lại:
- Có thể cùng anh ở chung một chỗ, cho dù chết, với em mà nói, cũng là một chuyện hạnh phúc.
Bùi Ngữ Yên phát hiện, nàng thật sự đã yêu Trần Thanh Đế, nhưng mà, đến cùng yêu bao nhiêu, ở thời khắc này, mới chân chính thể hiện ra.
Bùi Ngữ Yên nàng nguyện ý vì Trần Thanh Đế chết.
Chính thức làm.
Trần Thanh Đế chết rồi, Bùi Ngữ Yên nàng cũng sẽ không biết sống một mình.
Ở thời khắc này, Bùi Ngữ Yên không có đi đa tưởng cái gì, nàng chỉ là muốn, có thể nhanh đuổi theo bước chân của Trần Thanh Đế, cùng Trần Thanh Đế chết chung.
- Phải nhanh, bằng không thì sẽ theo không kịp Thanh Đế.
Trên mặt Bùi Ngữ Yên, đột nhiên lộ ra vẻ lo lắng:
- Vừa rồi ta vì cái gì ngây ngẩn cả người, vì cái gì không theo sát nhảy xuống. Hiện tại ta đã chậm một bước, nếu đến phía dưới, không thấy được Trần Thanh Đế thì làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Lo lắng, Bùi Ngữ Yên vô cùng lo lắng.
Oán hận, oán hận mình trước kia ngốc ở đó, mà không có nhanh nhảy xuống.
- Đến phía dưới, em sẽ nghĩ biện pháp, cho anh nhớ lại em, em sẽ không hối hận, vì anh mà chết, có thể cùng anh chết chung một chỗ, cũng thỏa mãn rồi.
Bùi Ngữ Yên rơi xuống rất nhanh, vươn hai tay ra, trên mặt lộ ra mỉm cười, vẫn nhìn phía dưới.
- Thanh Đế!
Đột nhiên, trên mặt Bùi Ngữ Yên lộ ra vẻ hưng phấn, bởi vì, nàng thấy được thân ảnh của Trần Thanh Đế đang rơi xuống.
- Sắp đuổi kịp rồi, có thể cùng Trần Thanh Đế chết chung rồi, cùng chết, thực hạnh phúc!
Bùi Ngữ Yên nở nụ cười, nụ cười vui vẻ.
Vèo...
Đúng lúc này, thân ảnh của Trần Thanh Đế, đột nhiên cải biến phương hướng, toàn thân hắc khí xông mạnh, rất nhanh kích bắn tiền phương, mà không phải tiếp tục rơi xuống.
- Thanh Đế...
Bùi Ngữ Yên chấn động toàn thân, càng thêm hưng phấn:
- Thanh Đế, anh không muốn chết nữa? Có thật không vậy? Ta không có nhìn lầm chứ?
Vèo!
Ngay sau đó, Tinh Thần Dị Năng bị nàng thôi phát đến cực hạn, tốc độ nhanh gia tăng, cũng ở trên không trung, cải biến phương hướng, theo sát lấy Trần Thanh Đế.
Vài giây sau, Bùi Ngữ Yên duy trì không được, bắt đầu rơi xuống.
Bất quá, ở Bùi Ngữ Yên toàn lực bạo phát, bình an rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, Bùi Ngữ Yên cũng phát hiện, Trần Thanh Đế cũng bình an rơi xuống trên mặt đất. Bất quá, ngay sau đó, Trần Thanh Đế hóa thành một đạo tàn ảnh, rất nhanh biến mất ở trong tầm mắt của Bùi Ngữ Yên.
- Thanh Đế không chết, Thanh Đế, anh không nên... chờ em một chút...
Bùi Ngữ Yên tinh thần rung mạnh, cũng mặc kệ nhiều như vậy, rất nhanh đuổi theo.
Đêm khuya trong khách sạn, tất cả đều khôi phục bình tĩnh, ngoại trừ thanh âm tim đập, hô hấp, thì không còn có bất luận tiếng vang gì.
- Chiến đấu đã xong? Trần Thanh Đế bị giết?
Trong đại sảnh, Chiến Vương Tỉnh Khoát chấn động toàn thân, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.
- Tại sao Cung phụng trưởng lão không có xuất hiện? Chẳng lẽ đã đi rồi?
Tỉnh Khoát trầm ngâm một tiếng, thầm nghĩ: 
- Tồn tại đáng sợ như cung phụng trưởng lão, sau khi giết Trần Thanh Đế, đương nhiên sẽ rời đi rồi.
Nghĩ vậy, Tỉnh Khoát hít sâu một hơi, chỉ vào mấy thành viên Thanh Bang bên người, nói ra: 
- Mấy người các ngươi, cùng ta đi lên xem một chút.
Nói xong, Tỉnh Khoát đi trước mở thang máy, chui vào, vài tên thành viên Thanh Bang bị điểm kia, theo sát phía sau đi vào thang máy.
- Mùi vị máu tanh thật đậm, không có những động tĩnh gì khác.
Chiến Vương trầm ngâm một tiếng, hít sâu một hơi, nói ra: 
- Phá cửa.
Phanh!
Một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bị một gã thành viên Thanh Bang đạp bay.
Vừa đi vào phòng, một cổ máu tanh xông vào mũi, khiến cho Chiến Vương cùng vài tên thành viên Thanh Bang khác, đều nhịn không được nhíu mày.
Đương nhiên, chút huyết tinh ấy, còn không làm khó được bọn hắn.
- Chiến Vương, đây là một thi thể nữ nhân.
Trong đó một gã thành viên Thanh Bang, đi tới bên cạnh thi thể không đầu của Mục U Lam, trầm giọng nói ra.
- Đầu lâu ở đây... Ân?
Lại là một gã thành viên Thanh Bang, thanh âm tràn ngập nghi hoặc vang lên:
- Chiến Vương, nữ nhân này, không phải Bùi Ngữ Yên.
- Không phải Bùi Ngữ Yên, như thế nào lại thêm ra một nữ nhân?
Chiến Vương quét qua gian phòng mất trật tự, nói ra: 
- Tìm xem, nhìn xem còn có thi thể khác hay không ?
Thi thể!
Tỉnh Khoát muốn gặp thi thể của Trần Thanh Đế.
Sống phải thấy người, chết, phải thấy xác!
- Chiến Vương, chỉ có một cỗ thi thể.
Cả gian phòng tuy không nhỏ, cũng bị đánh hỏng bét, bàn ghế, giường..., tất cả đều rách mướp, nhưng ở đây đều là cao thủ.
Còn có cái gì, có thể giấu diếm được bọn hắn hay sao?
- Không có?
Chiến Vương Tỉnh Khoát cau mày, ánh mắt đã rơi vào cửa sổ bị nghiền nát phía trước.
Nhìn xem cửa sổ rách rưới, Tỉnh Khoát như là nghĩ tới điều gì.
- Trần Thanh Đế cùng Bùi Ngữ Yên, chẳng lẽ bị cung phụng trưởng lão đánh xuống dưới?
Tỉnh Khoát nhíu mày, thầm nghĩ: 
- Trong phòng, nữ nhân đột nhiên nhiều ra là ai? Bảo tiêu của Bùi Ngữ Yên?
- Hẳn là như thế, Trần Thanh Đế cùng Bùi Ngữ Yên, căn bản không có khả năng là đối thủ của cung phụng trưởng lão.
Trên mặt Tỉnh Khoát tràn đầy tự tin.
- Còn có nữ nhân bị chém giết kia, nếu là bảo tiêu, thực lực nhất định sẽ không thể yếu, ngay cả nàng cũng bị chém giết, huống chi là Trần Thanh Đế cùng Bùi Ngữ Yên?
Tỉnh Khoát lắc đầu, thầm nghĩ: 
- Thật sự là đáng tiếc nữ nhân Bùi Ngữ Yên này rồi.
Ở Tỉnh Khoát xem ra, trên đời này, còn không có người cung phụng trưởng lão giết không được.
Cung phụng trưởng lão, cái kia chính là tồn tại vô địch.
Chỉ là, Tỉnh Khoát hắn nào biết đâu rằng, cung phụng trưởng lão vô địch trong lòng của hắn kia, đã sớm bị giết trên sân thượng.
Chết không thể chết lại rồi.
Ngay cả một cọng lông cũng không còn, hóa thành tro tàn.
- Phái người đem nơi đây thanh lý thoáng một phát, khôi phục nguyên dạng, không nên lưu lại bất luận dấu vết gì.
Chiến Vương Tỉnh Khoát vứt bỏ một câu, quay người rời khỏi phòng.
Xác nhận!
Tỉnh Khoát phải đi về xác nhận thoáng một phát.
Mà biện pháp xác nhận tốt nhất, là trực tiếp tìm cung phụng trưởng lão.
...
Lúc này, tình huống của Trần Thanh Đế thật không tốt.
Thực lực của Mục U Lam, thật sự là quá mạnh mẽ, Trần Thanh Đế cũng tinh tường biết rõ, hắn căn bản không phải là đối thủ của Mục U Lam.
Biết rõ như thế, nhưng Trần Thanh Đế vẫn quyết định hiện thân, động thủ.
Mục U Lam bởi vì tư tâm của mình, Bùi Ngữ Yên không muốn thỏa mãn nàng, ở ngay trước mặt Trần đại thiếu, đánh vị hôn thê của hắn.
Dưới loại tình huống này, phàm người còn là một nam nhân, có một tia cốt khí, đều không thể nào khoanh tay đứng nhìn, quyết không làm cái gì cũng không có trông thấy.
Huống chi, Mục U Lam còn cầm sinh tử của Trần đại thiếu, đến uy hiếp Bùi Ngữ Yên.
Giết!
Cho dù là cực độ nguy hiểm, cũng phải giết.
Coi như biết rõ không phải là đối thủ, cho dù chết, cũng phải giết!
Đây là vấn đề tôn nghiêm của một nam nhân!
Tôn nghiêm!
Đối với một ít người mà nói, không đáng một đồng, nhưng đồng dạng, đối với một bộ phận khác mà nói, cái kia quả thực còn trọng yếu hơn tánh mạng của mình.
Người, có thể không quyền không thế, nhưng lại không thể không có tôn nghiêm!
Lúc vừa động thủ, Trần Thanh Đế lợi dụng điểm mình không sợ Tinh Thần Dị Năng này, đến lợi dụng sơ hở, muốn ở trước khi Mục U Lam phát hiện, chém giết nàng.
Đáng tiếc chính là, không có thể làm được.
Cuối cùng, chỉ là chém mất song nhủ của Mục U Lam, do đó triệt để chọc giận Mục U Lam.
Mục U Lam bên trong phẫn nộ, bão nổi, trực tiếp buông tha Tinh Thần Dị Năng công kích, thực lực bản thân Trần Thanh Đế, lập tức bại lộ ra.
Bị đánh không hề có lực chống đỡ.
Vì mạng sống, vì giết Mục U Lam, Trần Thanh Đế chỉ có một lựa chọn, cái kia chính là không tiếc bất cứ giá nào, điên cuồng tăng tu vi của mình lên.
Ma Cuồng Tiêu!
Cái này là một phương pháp cấp tốc tăng tu vi lên trong nghịch tu Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, cũng là Trần Thanh Đế hiện tại, có đủ khả năng thi triển.
Trần đại thiếu lựa chọn phương thức này.
Tu vi tăng lên, nhưng mà, bởi vì Trần đại thiếu sử dụng bí pháp, cưỡng ép tăng lên, bị ma khí xâm lấn, thần trí không rõ, mất bản tính.
Bất quá khá tốt, Trần Thanh Đế với tư cách luyện đan, luyện khí, chế phù, trận pháp... Đại Tông Sư, tinh thần của hắn rất cường hãn.
Bởi vậy, Trần đại thiếu một mực đều ở vào biên giới triệt để mất bản tính.
Bảo trì một tia thanh minh.
Đương nhiên, cũng chỉ có một tia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.