Chương trước
Chương sau
Càng thêm phức tạp.
Trần gia lựa chọn trầm mặc, Bùi Ngữ Yên ra đi.
Nhưng mà, hôn ước giữa Trần đại thiếu cùng Bùi Ngữ Yên, lại không có hủy bỏ.
Còn có nữa là, Bùi Ngữ Yên từng nói qua, Trần đại thiếu không thể từ hôn, Bùi Ngữ Yên cũng không thể từ hôn.
Ở trong đó nhất định là đã đạt thành hiệp nghị nào đó.
Hiệp nghị có thể đạt thành, cái kia cũng phải cần thực lực.
Lực lượng sau lưng Bùi Ngữ Yên, không muốn, hoặc là không dám đắc tội chết cùng Trần gia, không thể từ hôn, nếu không là đánh mặt Trần gia.
Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Bằng không thì, sẽ không tuyển chọn không từ hôn.
Ngay từ đầu Trần gia lựa chọn trầm mặc, cũng không thể từ hôn, bằng không thì là đánh mặt thế lực sau lưng Bùi Ngữ Yên.
Điều này cũng nói rõ, thực lực Trần gia với lực lượng sau lưng Bùi Ngữ Yên, không kém bao nhiêu, thậm chí, còn có thể mạnh hơn một ít.
Lấy cái gì mạnh hơn?
Toàn bộ trông cậy vào lực lượng quân đội, cường hoành hơn lực lượng sau lưng Bùi Ngữ Yên hay sao?
Điều này có thể sao?
Có đơn giản như vậy sao?
Trần gia... quyết không có đơn giản như mặt ngoài.
Chỉ là, dù là Trần Thanh Đế, Trần gia đại thiếu gia, Nghịch Lân của Trần lão gia tử, người thừa kế duy nhất của Trần gia, cũng không có tư cách biết rõ.
Thậm chí...
Quân Thần Trần Chấn Hoa, cũng có khả năng không biết.
Quân Thần?
Trần Thanh Đế một mực đều nghĩ, danh xưng Quân Thần, rốt cuộc là làm sao tới. Ở trong trí nhớ của hắn, là không có bất kỳ tin tức có quan hệ nào.
Vô duyên vô cớ, không có khả năng toát ra một cái Quân Thần, vẫn là Quân Thần duy nhất được thừa nhận.
Trong đó, đã xảy ra mấy thứ gì đó?
Ở thời khắc này, Trần Thanh Đế phát hiện, Trần đại thiếu trước kia, thật sự là quá phế vật rồi, cái gì cũng không biết. Biết rõ một ít trọng yếu, còn bị cưỡng ép xóa bỏ.
Quá phế vật rồi.
Trần gia là một trong Tam đại Cự Đầu, vậy Viên gia, Lâm gia thì sao?
Phải biết rằng, Lữ gia cũng có Tu Chân giả tồn tại a.
Trần Thanh Đế càng nghĩ càng kinh hãi, càng về sau hắn mới phát hiện, hắn vẫn là quá coi thường địa cầu rồi.
- Thanh Đế, anh làm sao vậy?
Nhìn Trần Thanh Đế một hồi lâu không nói lời nào, Bùi Ngữ Yên mặt ngọc đỏ bừng, ngẩng đầu, nhịn không được hỏi.
- Ách... anh không sao.
Trần Thanh Đế lắc đầu, nghĩ nghĩ, trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Sắc trời không còn sớm, chuẩn bị ăn chút cơm, sau đó ra ngoài đi dạo một chút. Nguồn: truyentop.net
- Vâng.
Bùi Ngữ Yên lên tiếng, trên mặt hiện lên một tia thất vọng.
Bất quá, vừa nghĩ tới, Trần Thanh Đế một khi cướp đi thân thể của nàng, Bùi Ngữ Yên liền không nhịn được lo lắng, lại không dám đem thân thể của mình giao cho Trần Thanh Đế.
Trần Thanh Đế chết rồi, cái kia quyết không phải Bùi Ngữ Yên muốn thấy.
Bùi Ngữ Yên càng ngày càng phát hiện, nàng thật sự đã yêu Trần Thanh Đế rất sâu.
Ngay vừa rồi, thời điểm đối mặt hỏa cầu Dị năng, Bùi Ngữ Yên không hề nghĩ ngợi, liền trực tiếp dùng thân thể của mình ngăn cản hỏa cầu Dị năng.
Bùi Ngữ Yên nàng khiếp sợ phát hiện, nàng vậy mà nguyện ý chết vì Trần Thanh Đế.
Cho dù là, có một ngày Trần Thanh Đế nhớ lại hết thảy ký ức có quan hệ tới nàng, coi như là muốn giết nàng, Bùi Ngữ Yên nàng một chút cũng sẽ không hối hận.
Nếu như đến lúc kia, thân thể còn không có giao cho Trần Thanh Đế, Bùi Ngữ Yên nhất định sẽ hối hận, lưu lại tiếc nuối.
Hối hận không có đem thân thể của mình, giao cho Trần Thanh Đế.
Cũng là tiếc nuối.
Không hơn.
Đáng sợ!
Ở thời khắc này, Bùi Ngữ Yên rốt cục cảm nhận được rồi, tình yêu đáng sợ.
Mà thật đáng buồn chính là, Bùi Ngữ Yên cũng tinh tường biết rõ, Trần Thanh Đế không yêu nàng. Ít nhất, ở trước mắt, Trần Thanh Đế còn không có yêu nàng.
Đạt được thân thể của nàng?
Cũng chỉ là, thuần túy yêu thân thể của nàng mà thôi.
Nhưng mà, Bùi Ngữ Yên cam tâm tình nguyện.
Có lẽ... Cái này là yêu quá sâu.
Vì yêu, Bùi Ngữ Yên cam tâm hi sinh, trả giá hết thảy.
- Thanh Đế, anh nghỉ ngơi một lúc đi.
Ăn cơm tối xong, Bùi Ngữ Yên rất ôn nhu nói. Dù sao, Trần đại thiếu vừa cùng nữ nhân kia đánh một hồi.
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nằm ở trên giường, nhắm hai mắt lại.
Bùi Ngữ Yên đứng ở bên giường, nhìn Trần Thanh Đế, trong con ngươi lóe ra do dự, mặt ngọc có chút ửng đỏ, không biết nàng là suy nghĩ cái gì.
Xoắn xuýt hơn 10 phút, Bùi Ngữ Yên rốt cục như là làm quyết định trọng đại gì đó, đi tới trên giường, hai tay đặt ở phía trên huynh đệ dưới khố của Trần Thanh Đế.
- Thanh Đế, vì an toàn của anh, em không thể giao thân xác cho anh.
Bùi Ngữ Yên mặt ngọc đỏ bừng, cúi đầu, hai tay cách quần, xoa huynh đệ dưới khố của Trần Thanh Đế, nhỏ giọng nói ra:
- Nín quá sẽ hỏng, không tốt...
Bùi Ngữ Yên rất muốn giao thân thể của mình cho Trần Thanh Đế, nàng không muốn đợi đến lúc Trần Thanh Đế nhớ lại hết thảy, lưu lại tiếc nuối gì.
Đáng tiếc, vì an toàn của Trần Thanh Đế, Bùi Ngữ Yên biết rõ, không thể làm như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.