Chương trước
Chương sau
Ai khuyên bảo, cũng quyết không uống.
Rất kiên định a.
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, đưa mắt nhìn Bạch Ngọc Đông một cái, nói ra:
- Trên đường cẩn thận một chút, ngày mai ta sẽ sớm qua.
Kế tiếp, Lý Vưu phụ trách đưa năm người Trịnh Lục, Chu Trướng, Thẩm Kỳ, Mã Tình Tình cùng với Lý Nhược Băng về trường học. Trần Hương Hương, Võ Nghệ, Võ Thuật, còn có Lâm Tĩnh Nhu đã uống say, thì là giữ lại.
- Võ Thuật, Tiểu Nghệ, hai người các ngươi đêm nay tới biệt thự a.
Nhìn xem mọi người rời khỏi, Trần Thanh Đế nhìn Võ Thuật nói:
- Gần đây ngươi cũng đừng về ký túc xá, ở cùng Tiểu Nghệ một thời gian.
- Đi.
Võ Thuật không chút suy nghĩ, trực tiếp đáp ứng.
- Tiểu Nghệ, đêm nay ngủ cùng chị a.
Trần Hương Hương đi đến bên người Võ Nghệ, cao hứng ôm cánh tay Võ Nghệ, vô cùng hưng phấn nói.
Trần Hương Hương cùng Võ Nghệ, năm nay đều mười sáu tuổi. Bất quá, Trần Hương Hương so với Võ Nghệ lớn hơn mười ngày.
Chỉ là hơn mười ngày.
Cái này lại để cho Trần Hương Hương, lập tức tìm được bạn cùng lứa tuổi, còn quyết đón làm đại tỷ.
Phải biết rằng, vô luận là Trần Thanh Đế hay là Lâm Tĩnh Nhu, đều lớn hơn Trần Hương Hương nàng a.
- Chị Hương Hương, chỉ thật sự chỉ là lớn hơn em mười ngày?
Võ Nghệ vểnh miệng lên, nhìn Trần Hương Hương nói:
- Em thấy thế nào, chị so với em còn nhỏ hơn vậy nhỉ?
- Tiểu Nghệ, chị lừa em làm gì?
Vẻ mặt Trần Hương Hương đắc ý, vui vẻ nói:
- Thật sự lớn hơn em mười ngày, hì hì.
Lần thứ nhất nhìn thấy một nữ nhân, bởi vì tuổi lớn hơn mà hưng phấn, cao hứng.
Trần Hương Hương cùng Võ Nghệ náo lại với nhau, hào khí coi như không tệ.
Bất quá, Trần Thanh Đế lại nhíu mày.
Lâm Tĩnh Nhu uống say rồi, cái này nên xử lý như thế nào?
Đưa về Lâm gia?
Nếu để cho cao thấp Lâm gia nhìn thấy Trần Thanh Đế đưa Lâm Tĩnh Nhu đã uống say về nhà, một nhà già trẻ không nổi điên mới lạ.
Uống say rồi?
Ai biết rõ Trần Thanh Đế đã làm trò gì?
Lâm gia nổi điên, coi như là Trần Thanh Đế cũng sẽ cảm thấy rất đau đầu.
Cùng một đám lưu manh giảng đạo lý, giải thích?
Aii, vẫn là tỉnh lại đi.
Đừng phí sức vô ích.
- Tiểu muội, em gọi điện thoại về Lâm gia, nói đêm nay Lâm Tĩnh Nhu ở với em, nên không về.
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, nói ra:
- Nhất định phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được nói Lâm Tĩnh Nhu uống say.
- A... A, em biết rõ.
Trần Hương Hương cười thầm, nàng cực kì thông minh, đương nhiên biết rõ Trần đại thiếu lo lắng cái gì.
Vừa nghĩ tới chút ít lưu manh kia của Lâm gia, Trần Hương Hương cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Bất quá khá tốt chính là, người của Lâm gia đối với Trần Hương Hương, cái kia còn là phi thường yêu thích, giống như khuê nữ nhà mình, bảo hộ cực kỳ khủng khiếp.
- Đại ca, anh bế chị Tĩnh Nhu vào xe đi.
Trần Hương Hương chỉ vào Lâm Tĩnh Nhu đã uống say nói ra.
- Ai, không thể uống rượu, vậy mà học người ta uống rượu.
Trần Thanh Đế nhìn Lâm Tĩnh Nhu, lắc đầu không thôi:
- Uống cũng uống qua, nhưng đừng uống say a? Cho dù uống say, chỉ là một ly rượu đỏ, có thể làm được gì a?
Nói xong, Trần Thanh Đế bế Lâm Tĩnh Nhu lên.
- Ân!
Lâm Tĩnh Nhu như là cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Trần Thanh Đế, nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ.
Ngay sau đó, Lâm Tĩnh Nhu giống như một con bạch tuộc, hai tay ôm cổ Trần đại thiếu, hai chân cũng vòng qua trên lưng Trần Thanh Đế, ôm Trần Thanh Đế thật chặc không thả.
- Võ Thuật, ngươi lái xe đi.
Đi ra tiệm cơm, Trần Thanh Đế nhìn Lâm Tĩnh Nhu gắt gao ôm hắn, một hồi im lặng, muốn lái xe, đã không có khả năng rồi.
Khi một đoàn người Trần Thanh Đế trở lại biệt thự, đã là rạng sáng hai giờ rồi, khá tốt, ngày mai không cần đi học, bằng không thì ngày mai thật đúng là rất khó dậy.
Trước khi về, Trần Hương Hương đã gọi điện thoại cho Liễu di, bảo nàng chuẩn bị phòng.
Trần Hương Hương mang theo Võ Nghệ, Võ Thuật lên lầu, Trần Thanh Đế thì là vẻ mặt vẻ bất đắc dĩ, ôm Lâm Tĩnh Nhu không biết như thế nào cho phải. Nguồn: truyentop.net
Từ vừa mới bắt đầu đến bây giờ, Lâm Tĩnh Nhu một mực đều gắt gao ôm Trần Thanh Đế không thả.
Nếu như không phải Trần Thanh Đế có thể tinh tường cảm giác được, Lâm Tĩnh Nhu thật sự uống say rồi, ngủ rồi, Trần đại thiếu cũng nhịn không được hoài nghi, Lâm Tĩnh Nhu là cố ý lợi dụng hắn.
- Trần đại thiếu!
Đúng lúc này, Thiết Nam đã đi tới.
- Có tin tức?
Nhìn thấy Thiết Nam gật đầu, Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, rơi vào đường cùng, âm thầm đưa linh khí vào trong cơ thể Lâm Tĩnh Nhu.
Thiết Nam đã điều tra ra, tin tức người Thượng Quan gia cùng Hướng gia ở chỗ nào, Trần Thanh Đế đương nhiên muốn lập tức hành động, chém giết người của Thượng Quan gia cùng Hướng gia.
Ở đâu có thời gian dông dài cùng Lâm Tĩnh Nhu?
Mặc dù nói, loại cảm giác này rất không tệ, trong nội tâm Trần Thanh Đế cũng có chút xúc động.
- Ân...
Một lát sau, Lâm Tĩnh Nhu lại phát ra một tiếng ngâm nhẹ, sau đó, mở hai mắt ra, cảm nhận được ngọn đèn trong phòng, lại nhịn không được mắt nhắm lại.
Oanh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.