Muốn diệt sát Phó Dịch, cùng với lực lượng dưới cờ của Phó Dịch, Đoạn Phàm có đầy đủ nắm chắc làm được. Thế nhưng mà, lão tử hắn, lại không cách nào xuất hiện.
Chuyện lớn như vậy, với tư cách lão Đại Đoạn Thiên Môn, vậy mà không hiện ra, người lại trung tâm như thế nào, lại ngu xuẩn như thế nào, cũng sẽ hoài nghi a.
Đoạn Phàm sợ chính là cái này, mà không phải Phó Dịch đơn thuần tạo phản.
- Làm sai chuyện, vậy thì chịu lấy trừng phạt, đứa con phế vật này của ta làm sai, cũng đã bị trừng phạt.
Sau một lát, sắc mặt Phó Dịch tái nhợt, trầm thấp nói:
- Bị ngươi phế đi huynh đệ dưới háng, chẳng lẽ cái trừng phạt này còn chưa đủ sao?
- Đủ sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Phó Dịch, ngươi nói, cái trừng phạt này đủ sao? Ngươi chẳng lẽ thật sự cho rằng, đủ rồi sao?
- Con của ngươi là mặt hàng gì, cưỡng gian, luân phiên cưỡng gian nhiều nữ hài, ta quản không được, cũng không muốn quản. Nhưng mà...
Trong con ngươi của Trần Thanh Đế tràn đầy sát khí đầm đặc:
- Hắn lại đem chú ý đánh tới trên người thân nhân ta. Hơn nữa, ta người này, thống hận nhất đúng là cưỡng gian, luân phiên cưỡng gian.
- Ta giáo huấn hắn, muốn giết hắn, ngươi đến, muốn giết ta, cái này là bình thường. Sau khi ngươi tới, móc súng chỉ vào đầu ta, muốn một súng bắn chết ta, ta không có ý kiến.
Trần Thanh Đế mặt mũi tràn đầy khinh thường nói:
- Nếu như không phải là vì ngươi sợ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-ta-thieu/671879/chuong-549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.