Chương trước
Chương sau
Đi Hồng Hương Thuận, không phải ném đi mặt mũi Trần đại thiếu hắn sao?
Cùng lúc đó, trong một tòa biệt thự cách Trung Y Học Viện cũng không tính quá xa, Trang Tất Thành thình lình ở trong đó, sau khi cúp điện thoại, trên mặt tràn đầy ác độc chi sắc.
- Hổ ca, tên Trần Thanh Đế kia xuất hiện, hiện tại đi Hồng Hương Thuận.
Vẻ mặt Trang Tất Thành hưng phấn, kích động nhìn Lỗ Hổ, nói ra:
- Hổ ca, lúc này là cơ hội tốt giết Trần Thanh Đế, chúng ta nên động thủ?
Khát vọng, vô cùng khát vọng.
Trang Tất Thành khát vọng động thủ, bất quá, Lỗ Hổ không gật đầu, cho dù hắn muốn, cũng vô dụng.
- Ân!
Lỗ Hổ nhẹ gật đầu, đứng lên.
- Cảm ơn Hổ ca.
Trang Tất Thành kích động vạn phần, trong con ngươi tất cả đều là vẻ âm tàn.
Lẩu Hồng Hương Thuận, vị trí cũng không phồn hoa, trái lại, còn có chút xa xôi, Trần Thanh Đế lái xe cũng không nhanh, dù sao hiện tại hơn chín giờ, là giờ cao điểm a.
Đi quá muộn, ngược lại không được vị trí.
Vốn cũng đã chậm, chỉ có thể chờ càng muộn.
Đoạn đường dùng bốn mươi năm mươi phút đồng hồ, Trần Thanh Đế hao tốn trọn vẹn nửa giờ, có thể thấy được, tốc độ lái xe chậm đến cỡ nào.
Mười giờ, đã tới lẩu Hồng Hương Thuận.
Quả nhiên, ít người đi một tí, ít nhất không có đạt tới tình trạng chật ních, vẫn có mấy phòng nhàn rỗi, chỗ đậu xe cũng có.
- Trần Thanh Đế, muốn gọi điện thoại cho người anh em Đoạn Phàm hay không?
Ngừng xe xong, mọi người ngay ngắn xuống xe, Trịnh Lục nhịn không được nói ra:
- Tên Đoạn Phàm kia, hai ngày này một ngày ba lượt chạy tới trường học, một mực đều đang tìm ngươi, ngươi không có tới, Đoạn Phàm bề ngoài giống như rất thất vọng, rất sốt ruột a.
Đoạn Phàm đến trường học, không tìm được Trần Thanh Đế, lại lăn lộn với Chu Trướng, Trịnh Lục cùng Thẩm Kỳ càng ngày càng thuần thục, hơn nữa, Đoạn Phàm lại là 'biểu đệ' của Trần Thanh Đế.
Kết quả là, Đoạn Phàm liền trở thành anh em của Chu Trướng cùng Trịnh Lục rồi.
- Ân.
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, móc điện thoại ra, hắn cũng biết Đoạn Phàm khẳng định nóng nảy, tìm được điện thoại của Đoạn Phàm, bấm gọi ra ngoài.
- Oa ha ha, sư phụ, ngài gọi điện thoại cho đệ tử rồi, thật sự là quá tốt.
Điện thoại vừa chuyển được, chợt nghe Đoạn Phàm hưng phấn rống lên một tiếng:
- Sư phụ, hai ngày này ngài chạy đi đâu, đệ tử đến trường học cũng tìm không thấy ngài.
Mặc dù nói, Đoạn Phàm có số điện thoại của Trần Thanh Đế, nhưng mà, hắn không dám gọi. Cho dù là để cho Chu Trướng cùng Trịnh Lục gọi, hắn cũng không dám.
Đoạn Phàm sợ làm Trần Thanh Đế tức giận, không thu hắn làm đồ đệ, vậy thì rất thảm.
- Ta ở quán lẩu Hồng Hương Thuận, nếu có thời gian, cứ tới đây a.
Nói đến đây, Trần Thanh Đế liếc nhìn Chu Trướng cùng Trịnh Lục, mỉm cười nói:
- Hai người anh em kia của ngươi đã tới rồi.
- A, thật sự là quá tốt... Ách... Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Đoạn Phàm như là nghĩ tới điều gì, vẻ mặt bất đắc dĩ, thất vọng nói:
- Sư phụ, đêm nay chỉ sợ không đi được rồi, ta phải đi thăm ba của ta.
- Đoạn Thiên?
Trần Thanh Đế nhíu mày, ngược lại là rất muốn gặp Đoạn Thiên mà ngay cả đệ nhất hoàn khố kia cũng sùng bái. Bất quá, hiện tại hiển nhiên không phải lúc, cũng không có lý do gì.
Trần Thanh Đế thản nhiên nói:
- Cái kia tốt, ngươi đi gặp ba của ngươi a.
- Sư phụ, tối mai, tối mai ta mời ngài cùng hai người anh em kia uống một bữa.
Trong thanh âm của Đoạn Phàm, tràn đầy vẻ chờ mong.
Rất hiển nhiên, Đoạn Phàm vì lần này không thể tới, mà vô cùng thất vọng, lại rất kỳ vọng trời tối ngày mai cùng Trần Thanh Đế uống rượu ăn cơm.
Hiện tại đã giải quyết Chu Trướng cùng Trịnh Lục, đã lăn lộn thành anh em rồi, trên bàn rượu uống chút rượu, lại cầu Chu Trướng cùng Trịnh Lục nói hai ba câu, nói không chừng sẽ bái sư thành công.
Nhiều cơ hội tốt, lại không đi được.
- Cũng tốt.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra.
Lúc này đã gần nửa đêm, Đoạn Phàm còn muốn đi gặp Đoạn Thiên. Cái này làm cho Trần Thanh Đế như là đã nhận ra cái gì, bất quá, hắn cũng không có đa tưởng.
- Đoạn Phàm muốn đi gặp ba của hắn, tới không được.
Trần Thanh Đế thản nhiên nói:
- Chúng ta đi vào thôi, Lý Vưu, ngươi cũng vào luôn.
- Vâng.
Lý Vưu gật đầu, cung kính nói.
Nhìn thấy ánh mắt Võ Thuật tò mò, Trịnh Lục liên tục giải thích nói:
- Võ Thuật, ngươi còn không biết a, Trần Thanh Đế này thật không đơn giản.
- Quốc tế toàn năng siêu sao Bùi Ngữ Yên biết không? Đây chính là vị hôn thê của Trần Thanh Đế.
Vẻ mặt Trịnh Lục kiêu ngạo, giống như hắn là Trần Thanh Đế vậy:
- Hơn nữa, Thái Sơn Bắc ĐẩuTrung y giới, Mã lão hiệu của trưởng Trung Y Học Viện chúng ta, còn muốn thu Trần Thanh Đế làm đệ tử.
- Bất quá, Trần Thanh Đế không thèm nghía đến Mã lão hiệu trưởng.
Trịnh Lục hạ giọng, nhìn Võ Thuật nói ra:
- Cái gọi Lý Vưu kia, là bảo tiêu Mã hiệu trưởng phái tới bảo hộ Trần Thanh Đế. Thằng này, rất lạnh, suốt ngày cũng không nói câu nào. Ta có khi cũng hoài nghi, hắn có phải bị câm hay không.
- Ngươi biết cái gì, bảo tiêu là làm gì? Phải làm tốt tùy thời chuẩn bị đỡ đạn, nói nhiều lời như vậy làm cái gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.