Mặc dù nói, kỹ thuật đua xe của Trần Thanh Đế cũng tăng lên không ít, so với Trần đại thiếu trước kia chỉ có thua không thắng, thì lợi hại hơn nhiều.
Nếu như thật đi đua xe, Trần Thanh Đế ít nhất vẫn có thể đủ thắng vài người, không làm đến toàn quân bị diệt, từ đầu tới đuôi đều thua.
Đương nhiên, vẫn chỉ là ngẫu nhiên thắng vài người mà thôi.
- Ngươi không có đi học sao? Đi theo tới làm gì?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn Đoạn Phàm đi theo phía sau hắn, vẻ mặt khó hiểu.
Đã nói rồi, ăn cơm thì chờ tới tối.
- Đoạn Phàm, ngươi yên tâm, thời điểm đi ra ngoài uống rượu, ta nhất định sẽ giúp ngươi.
Trịnh Lục vỗ vỗ bả vai Đoạn Phàm, nói ra:
- Về đi học đi.
- Đi học? Ai!
Đoạn Phàm thở dài một hơi, lắc đầu, vẻ mặt thâm trầm nói:
- Ta không có đi học, đã nhiều năm rồi.
- Thật nhiều năm? Có thể được hai mươi năm sao? Ngươi một tiểu hài tử xấu xa, giả lão thành cọng lông?
Chu Trướng nhịn không được liếc mắt, Đoạn Phàm này cũng quá giả trang lão thành rồi?
- Chu Trướng đại ca, anh không vạch trần em, không đả kích em không được sao?
Vẻ mặt Đoạn Phàm ủy khuất nói:
- Em được ba ngày nghỉ, đây mới là ngày đầu tiên, em không muốn trở về. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Khoa Văn Nghệ, trong lớp của Trần Thanh Đế nhiều ra một ông cụ non mười sáu mười bảy tuổi. Mà ông cụ non này, đối với Trần Thanh Đế cực kỳ cung kính.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-ta-thieu/671803/chuong-473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.