Chương trước
Chương sau
Trần Thanh Đế phát ra một tiếng gầm nhẹ, toàn thân tràn ngập sát khí khổng lồ. Động thủ với huynh đệ Trịnh Lục của hắn, Trần đại thiếu nổi giận, vô cùng phẫn nộ.
Vốn Trần đại thiếu muốn giao những người này cho Lý Vưu đến giải quyết.
Không phải Trần Thanh Đế không muốn tự mình động thủ giáo huấn bọn người Trang Tất Thành, chỉ là hắn không muốn trở thành ván bài cho Bùi Ngữ Yên cùng Ước Hàn.
Loại cảm giác này rất không tốt.
Nhưng mà, mười tên bảo tiêu này thậm chí có một người công kích tới Trịnh Lục, làm Trần Thanh Đế nổi giận.
Trịnh Lục cũng là một bộ phận mà Trần Thanh Đế thủ hộ.
Là Nghịch Lân của Trần Thanh Đế.
Nghịch Lân, ai đụng vào, chết!
Oanh!
Tên cao thủ bảo tiêu muốn bắt Trịnh Lục kia, chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên một đạo tàn ảnh. Ngay sau đó cảm thấy lồng ngực của mình đau nhức kịch liệt. Còn không biết chuyện gì xảy ra, đã bay ngược mà ra.
Phanh!
Một tiếng trầm đục, tên bảo tiêu cao thủ bị Trần Thanh Đế một kích đánh bay kia, hung hăng đập lên trên người Trang Tất Thành toàn thân đang đau nhức run rẩy.
- A...
Trang Tất Thành phát ra một tiếng hét thảm, quyết đoán bị nện trên mặt đất, mồ hôi lạnh điên cuồng chảy xuống:
- Con mẹ nó, có phải ngươi muốn chết hay không. Cút ngay cho ta.
Một cái đập này, Trang Tất Thành bị nện không nhẹ.
- Không nghĩ tới, thực lực phế vật này cũng không tệ lắm.
Nhìn thấy một màn này, mặt Ước Hàn không khỏi co rút thoáng một phát.
Vừa rồi Trần Thanh Đế bộc phát tốc độ công kích, cũng chỉ là chậm hơn hắn một đường mà thôi.
- Cho dù Trần Thanh Đế có thể đánh bay chín người còn lại, cũng sẽ trả giá thảm trọng.
Ước Hàn cười hắc hắc, nói ra:
- Có thể làm cho cái phế vật này trả giá thảm trọng, coi như là thua, ta cũng rất vui vẻ. Huống chi, vẫn là bại bởi nữ nhân ta yêu nhất.
Có lẽ người nước ngoài là cái đức hạnh này, cũng có thể là nguyên nhân cá nhân Ước Hàn, sự tình hắn yêu Bùi Ngữ Yên, cho tới bây giờ đều không làm bất luận che dấu gì.
Rầm rầm rầm...
Liên tục bốn thanh âm trầm đục, lại là bốn gã bảo tiêu trực tiếp bị Trần Thanh Đế đánh bay, hung hăng đập vào trên người bốn tên thiếu niên đi chung với Trang Tất Thành.
Bốn thiếu niên ăn mặc một thân hàng hiệu kia, xem xét đã biết rõ bối cảnh không tệ, như thế nào cũng thật không ngờ, bọn hắn lui xa như vậy, lại vẫn bị tai họa.
- A a a...
Tiếng kêu thảm thiết liên tục, ngao rống không ngừng.
Trên mặt đất, năm tên bảo tiêu bị Trần Thanh Đế đánh bay, lúc này tất cả đều bị trọng thương, triệt để mất đi năng lực hành động.
Đừng nói là muốn đánh trả, coi như là muốn bò dậy cũng không làm được.
Trang Tất Thành cùng bốn tên thiếu niên khác, tất cả đều co lại trên mặt đất, không ngừng run rẩy, thiếu chút nữa không có ngất đi. Text được lấy tại truyentop.net
Đau nhức.
Toàn tâm đau nhức.
Toàn thân kịch liệt đau nhức.
Bốn tên thiếu niên kia thì tốt hơn một chút, chỉ là bị thân thể bảo tiêu hung hăng đập một cái. Trang Tất Thành không chỉ bị nện, trước kia còn bị Trần Thanh Đế ném như heo chết, hung hăng đập vào trên vách tường.
Thật có thể nói là, thương càng thêm thương.
Vô luận là Trang Tất Thành, hay là bốn tên thiếu niên kia, lúc nào bị đánh qua như thế? Ai lại dám đánh bọn hắn?
Bình thường đều là bọn hắn giẫm người, hành hạ người khác a.
Lại là bốn gã bảo tiêu bị quật ngã, mặt Ước Hàn lần nữa run rẩy thoáng một phát.
Bảo tiêu của Trang Tất Thành, đừng nói là bị đánh bay, coi như là bị giết, Ước Hàn cũng quyết không nhìn một cái, càng sẽ không để ý.
Ước Hàn để ý chính là, Trần Thanh Đế trả một cái giá lớn.
Nhưng mà, mười tên bảo tiêu đã bị đánh bay năm cái, năm người kia đã triệt để mất đi sức chiến đấu, Trần Thanh Đế lại cái rắm sự tình cũng không có.
Lần này, Ước Hàn biết rõ, hắn đánh giá thấp thực lực của Trần Thanh Đế.
- Ngươi cái này là tự mình đánh mình mặt sao? Nếu như Trần Thanh Đế đánh bại bọn hắn, ngươi đánh mặt mình sẽ không nhẹ.
Thanh âm tràn ngập trào phúng kia của Bùi Ngữ Yên, quanh quẩn ở trong óc Ước Hàn, khiến cho hắn cảm giác mặt mình rất đau, thật sự rất đau.
Vẽ mặt.
Tự mình đánh mặt mình, chuyện này thật sự là quá mất mặt. Sắc mặt Ước Hàn vô cùng tái nhợt, phi thường khó coi.
- Ước Hàn, tốt nhất thu hồi chút tiểu tâm tư này của ngươi đi.
Bùi Ngữ Yên liếc nhìn Dị Năng giả cấp độ S Ba Bỉ Đát, cảnh cáo nói.
Rất hiển nhiên, Ước Hàn là ám chỉ Ba Bỉ Đát, bảo nàng âm thầm ra tay. Bất quá, lại không có giấu diếm được con mắt của Bùi Ngữ Yên.
- Bùi Ngữ Yên, ta như thế nào sẽ làm ra sự tình ti tiện như thế chứ?
Sắc mặt Ước Hàn vô cùng khó coi, tinh tường biết rõ, nếu như Ba Bỉ Đát động thủ, Bùi Ngữ Yên quyết sẽ không đứng ngoài quan sát.
Hiện tại, còn có năm tên bảo tiêu chưa bị đánh bại, Ước Hàn còn có một tia hi vọng, nhưng nếu để cho Bùi Ngữ Yên động thủ, vậy cái rắm hi vọng cũng không có.
- Còn có năm người, mọi chuyện cũng khó đoán trước.
Ước Hàn mắt sáng như đuốc, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế.
Rầm rầm rầm...
Trần Thanh Đế giống như là muốn cố ý đánh mặt Ước Hàn, Ước Hàn vừa mới nói xong, năm tên bảo tiêu còn lại, ngay ngắn bị đánh bay.
Mục tiêu, chỉ có một, là đập tới chỗ Trang Tất Thành đang ngồi.
- A... Không muốn...
Trang Tất Thành đang ngồi trên mặt đất, toàn thân kịch liệt đau nhức, nhìn thấy một màn này, sắc mặt trắng như tờ giấy, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ quát.
Rầm rầm rầm...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.