Bùi Ngữ Yên từ trong ngực Trần Thanh Đế, giãy giụa đi ra, lạnh giọng nói:
- Cho dù ta là vị hôn thê của ngươi, ngươi cũng phải tôn trọng ta.
- Tôn trọng? Ngươi sao, cùng lão tử nói tôn trọng cái gì? Ngươi không có tôn trọng lão tử, dựa vào cái gì để cho lão tử tôn trọng ngươi?
Khuôn mặt Trần Thanh Đế âm trầm, nói ra:
- Lão tử chuẩn bị thoải mái, ngươi lại phá chuyện tốt của lão tử. Lão tử bảo ngươi đừng tới tìm ta, hơn nửa đêm ngươi lại đến. Nói lão tử tôn trọng ngươi như thế nào?
Ở chỗ sâu trong con ngươi của Bùi Ngữ Yên hiện lên một tia chán ghét, tuy che dấu sâu, nhưng Trần Thanh Đế là người nào? Há sẽ không phát hiện được?
Tôn trọng?
Đó là cùng cấp.
Ngươi không tôn trọng người khác, còn muốn người khác tôn trọng ngươi? Nằm mơ sao? Nguồn: truyentop.net
- Hoặc là, lưu lại lăn giường lớn cùng lão tử, hoặc là, lập tức xéo đi.
Hai mắt Trần Thanh Đế híp lại thành một tuyến, lạnh giọng nói ra:
- Đừng có ảnh hưởng chuyện tốt của lão tử.
- Ngươi...
Bùi Ngữ Yên nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xoay người rời đi. Bất quá, nàng lại phát hiện bàn chân mình như là mọc rể, nhúc nhích thoáng một phát cũng không được.
Vì cái gì?
Vì cái gì ta sẽ để ý hắn? Hắn chơi nữ nhân, liên quan gì tới ta? Tại sao ta phải phẫn nộ? Tại sao ta lại muốn ngăn cản?
Bởi vì là hắn quên ta? Làm cho trong nội tâm của ta cảm thấy rất không cam lòng sao? Bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-ta-thieu/671708/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.