Chương trước
Chương sau
- Cha, con đã nghĩ kỹ, hiện tại, lập tức tiến vào Huyết Nhận huấn luyện.
Trần Thanh Đế nhìn Trần Chấn Hoa, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Ngay cả nha đầu Lâm Tĩnh Nhu kia, con cũng cưỡng gian không được, thật sự là quá cặn bả. Con muốn luyện, luyện mười năm tám năm gì đó.
Nhìn thấy Trần Chấn Hoa, Trần Thanh Đế trực tiếp biểu lộ ý đồ đến.
- Mười năm tám năm?
Trần Chấn Hoa vốn đang lo lắng, vừa nghe Trần Thanh Đế nói, trong lòng đột nhiên run lên, nhìn Trần đại thiếu từ trên xuống dưới. Text được lấy tại truyentop.net
Con mẹ nó, tiểu vương bát đản này, có phải phát sốt rồi hay không hả?
Như thế nào đột nhiên đổi tính?
Còn muốn luyện mười năm tám năm, ngươi điên sao?
- Thanh Đế, con không có sao chứ?
Trần Chấn Hoa thò tay sờ cái trán của Trần Thanh Đế, vẻ mặt nghi hoặc nói:
- Không có phát sốt?
- Phát sốt cái gì, con rất nghiêm túc.
Trần Thanh Đế nhịn không được liếc mắt, đẩy tay của Trần Chấn Hoa qua một bên, nói ra:
- Cha, con của người đã giác ngộ, không thể tiếp tục như vậy nữa, để cho con tiến vào Huyết Nhận đi.
- Đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Trần Chấn Hoa nghiêm túc nói:
- Không nói rõ ràng, đừng nghĩ vào Huyết Nhận.
Trần Chấn Hoa nằm mộng cũng muốn ném Trần đại thiếu vào Huyết Nhận, hung hăng huấn luyện, hoàn thành sự tình hắn nằm mơ cũng muốn làm, cái kia chính là có tội hai người cùng chịu.
Thế nhưng mà, Trần Thanh Đế đột nhiên chạy tới, mãnh liệt yêu cầu tiến vào Huyết Nhận, còn muốn luyện mười năm tám năm. Xem bộ dáng, thời gian không đến, hắn sẽ không có ý định đi ra.
Cái này lại để cho Trần Chấn Hoa kỳ quái, còn có một loại cảm giác rất xấu.
Chẳng lẽ... chẳng lẽ Trần Thanh Đế đã bị cái gì kích thích?
Nhớ tới Bùi Ngữ Yên?
Sắc mặt Trần Chấn Hoa, lập tức trở nên âm trầm.
- Được rồi, con nói thẳng với cha.
Trần đại thiếu hít sâu một hơi, vô cùng ngưng trọng nói:
- Vừa rồi, trước khi con gọi điện thoại cho cha, Bùi Ngữ Yên gọi điện thoại tới.
- Bùi Ngữ Yên gọi điện thoại cho con rồi hả?
Sắc mặt Trần Chấn Hoa, càng trở nên âm trầm.
- Đúng vậy.
Vẻ mặt Trần Thanh Đế cầu xin, nói ra:
- Thanh âm của Bùi Ngữ Yên rất êm tai. Bất quá, cũng thực lãng phí.
- Một thanh âm tốt như vậy, đặt ở trên người một siêu cấp xú nữ, quả thực là phí của trời a.
Trần Thanh Đế vẻ mặt tiếc hận nói:
- Tuy con không nhớ rõ Bùi Ngữ Yên lớn lên là cái dạng gì, nhưng con biết rõ, thanh âm của nàng khẳng định cùng tướng mạo nàng ngược lại.
- Cha, cha không nghe thấy thanh âm của Bùi Ngữ Yên đâu, thực con mẹ nó rất êm tai. Bất quá, vừa nghĩ tới tướng mạo cùng thanh âm của nàng hoàn toàn ngược lại, con liền rất sợ hãi.
Trần đại thiếu nhịn không được giật mình một cái, nói ra:
- Đáng sợ hơn chính là, nàng lại là vị hôn thê của con.
- Quả thực... quả thực là cực kỳ tàn ác, ta... ta Trần Thanh Đế ta đến cùng làm sai cái gì a?
Trần Thanh Đế ngao rống nói:
- Con sợ vị hôn thê siêu cấp xú nữ kia quấn quít lấy con, cho nên, con quyết định tiến vào Huyết Nhận!
- Siêu cấp xú nữ? Con sợ Bùi Ngữ Yên quấn quít lấy con?
Trần Chấn Hoa xem như nghe rõ, đồng thời cũng đi theo Trần đại thiếu mất trật tự rồi.
Con mẹ nó, đây rốt cuộc là chuyện gì a?
Ngươi sợ Bùi Ngữ Yên quấn quít lấy ngươi?
Tuy ngươi là con của lão tử, là Nghịch Lân của lão gia tử, nhưng ngươi cũng không cần đề cao mình như vậy chứ?
Bùi Ngữ Yên sẽ quấn quít lấy ngươi?
Trần Thanh Đế hỗn đản này, không phải là bị kích thích, thành chứng vọng tưởng rồi chứ? Hay là nó vì mặt mũi, cố ý nói như vậy?
Tiến vào Huyết Nhận không phải là vì tránh né Bùi Ngữ Yên, mà là vì phát tiết?
- Con... sao con lại cho rằng, Bùi Ngữ Yên là siêu cấp xú nữ chứ?
Trần Chấn Hoa rất lo lắng, lo lắng Trần Thanh Đế là nhận lấy kích thích.
- Cha, con là dạng người gì, người còn không biết sao?
Rơi vào đường cùng, Trần Thanh Đế đành phải giội nước bẩn lên người của mình:
- Con vậy mà đối với vị hôn thê này không có một chút ấn tượng, nhất định là cưỡng ép quên đi.
- Nữ nhân mà ngay cả con cũng cưỡng ép quên, không phải siêu cấp xú nữ là cái gì?
Trần Thanh Đế thổn thức không thôi nói:
- Cho dù là miễn cưỡng có thể xem, con cũng sẽ không cưỡng ép quên, xóa đi hết thảy trí nhớ có quan hệ tới Bùi Ngữ Yên a.
Một người vô cùng khát vọng quên một người, hoặc là một chuyện. Khi loại khát vọng này đạt tới một trình độ nhất định, đây chính là có thể xóa bỏ đoạn trí nhớ kia đấy.
Trần Thanh Đế quyết đoán cho rằng, trong trí nhớ mình tiếp thu, không có bất kỳ trí nhớ nào có quan hệ tới Bùi Ngữ Yên, tất nhiên là bị Trần đại thiếu cưỡng ép xóa bỏ rồi.
Cưỡng ép xóa bỏ?
Cái kia là bị sợ rất nhiều a.
Bùi Ngữ Yên xấu, nên đạt tới trình độ thế nào a.
Trần đại thiếu cũng không muốn bị siêu cấp xú nữ Bùi Ngữ Yên cuốn lấy.
- Cưỡng ép xóa bỏ hết thảy trí nhớ có quan hệ tới Bùi Ngữ Yên?
Trần Chấn Hoa nhíu mày, lần thứ nhất có chút đau lòng nhìn con của mình.
Cái này là bi thương như thế nào a.
Đúng, là bi thương.
Mà không phải như Trần Thanh Đế suy nghĩ, bị Bùi Ngữ Yên quá xấu hù sợ.
Đối với cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ, Trần Chấn Hoa cũng biết. Cưỡng ép xóa bỏ rồi, không có nghĩa là không có phát sinh qua, cũng không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ quên đi.
Chỉ là, tạm thời bị phong ấn, giấu ở chỗ sâu trong lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.