Chương trước
Chương sau
Đi ra phòng bệnh, Trần Thanh Đế mở miệng hỏi:
- Hay là người Lữ gia, đã bắt đầu giở trò quỷ?
Gọi điện thoại đến, là mẹ của Trần đại thiếu, Cổ Thiên Cầm.
- Thảo dược vẫn còn tiếp tục thu mua, coi như thuận lợi.
Trong văn phòng chủ tịch của Thanh Đế dược nghiệp, Cổ Thiên Cầm hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Bùi Ngữ Yên... trở lại rồi.
- Bùi Ngữ Yên?
Trần Thanh Đế nhíu mày, vẻ mặt không giải thích được nói:
- Bùi Ngữ Yên là ai? Nàng trở lại cùng con có quan hệ gì?
- Thanh Đế, con... con làm sao vậy? Như thế nào ngay cả Bùi Ngữ Yên con cũng không nhớ rõ?
Trong lòng Cổ Thiên Cầm run lên, tràn đầy lo lắng nói:
- Con trai, con không sao chứ? Không nên hù dọa mẹ a.
- Con phải nhớ rõ Bùi Ngữ Yên sao?
Trần Thanh Đế cố gắng suy nghĩ, lại đối với Bùi Ngữ Yên trong miệng Cổ Thiên Cầm, một chút ấn tượng cũng không có.
- Bùi Ngữ Yên là... là vị hôn thê của ngươi, chỉ là bởi vì nàng...
Sắc mặt Cổ Thiên Cầm rất khó nhìn, hít sâu một hơi, nói ra:
- Con đã không nhớ rõ, cái kia... quên đi.
- Mẹ...
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Bùi Ngữ Yên này, là vị hôn thê của con? Hình như mẹ rất sợ con nhìn thấy nàng thì phải?
- Thanh Đế, có một số việc quên rồi thì quên luôn đi.
Đầu điện thoại bên kia, Cổ Thiên Cầm liền nói:
- Con trai, con không cần suy nghĩ, không nên đi để tâm vào những chuyện vụn vặt này. Cái này đối với con, đối với Trần gia chúng ta cũng không tốt.
Cổ Thiên Cầm hối hận, hối hận nói cho Trần Thanh Đế, Bùi Ngữ Yên đã đến.
Bất quá, điều này có thể trách Cổ Thiên Cầm sao?
Nàng nói cho Trần Thanh Đế, chính là muốn để cho Trần Thanh Đế sớm có chuẩn bị tâm lý a.
Ai có thể biết rõ, Trần đại thiếu đã quên Bùi Ngữ Yên?
- Con trai, nhất định phải nghe mẹ nói, không nên nghĩ nhiều như vậy, mẹ cũng là vì tốt cho con.
Thanh âm Cổ Thiên Cầm tràn đầy lo lắng, truyền vào trong lỗ tai của Trần đại thiếu.
- A, vậy được rồi.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nói ra:
- Xem bộ dáng, cho dù nhớ tới Bùi Ngữ Yên này, đối với ta cũng không có chỗ tốt gì, ta mới không thèm nhớ.
Trần đại thiếu ngoài miệng nói như vậy, lại không ngừng tìm tòi trong trí nhớ hắn tiếp thu.
Nhưng mà, sửng sốt không có trí nhớ về Bùi Ngữ Yên này, cho dù là một chút cảm giác quen thuộc cũng không có.
Vị hôn thê?
Không nên như vậy mới đúng a.
- Thanh Đế, con có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, đừng cho mẹ lo lắng.
Cổ Thiên Cầm dặn dò lần nữa:
- Thanh Đế, nhất định không nên suy nghĩ, nghe lời mẹ nha con.
- Ân, con đã biết rồi mẹ.
Trần Thanh Đế cúp điện thoại, nhíu mày, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:
- Ta đối với vị hôn thê tên Bùi Ngữ Yên này, làm sao lại một chút ấn tượng cũng không có nhỉ?
Bên ngoài phòng bệnh, Trần Thanh Đế lắc đầu, về phần vị hôn thê Bùi Ngữ Yên này, trong trí nhớ Trần đại thiếu tiếp thu, tất cả đều tìm tòi một lần, sửng sốt muốn có.
Ở trong trí nhớ, căn bản không có nhân vật như thế.
Vị hôn thê?
Quên?
Nha, ngay cả kỹ nữ mà Trần đại thiếu từng chơi một lần, hắn tuyệt đối cũng không có quên.
Trần đại thiếu là mặt hàng gì?
Đây chính là nhìn thấy mỹ nữ, hận không thể đẩy nàng lên giường.
Nhưng mà, hắn lại quên vị hôn thê của mình. Do đó có thể thấy được, vị hôn thê bị quên mất kia, lớn lên sẽ dọa người cỡ nào.
Nếu thật là xinh đẹp, Trần đại thiếu hắn như thế nào sẽ quên?
Không biết vị hôn thê Bùi Ngữ Yên này rốt cuộc là ai, Trần Thanh Đế cũng lười tiếp tục nghĩ tiếp. Suy nghĩ nhiều cũng chỉ hao tổn tâm trí, giết chết đại lượng tế bào mà thôi.
Hơn nữa, Trần đại thiếu cũng không có rãnh rổi, lãng phí tâm tư ở trên người vị hôn thê căn bản là không nhớ rõ kia.
Ngươi đã đến, lại là vị hôn thê của Trần Thanh Đế.
Dù sao cũng phải đến tìm Trần Thanh Đế a?
Ngay cả Trần đại thiếu kia cũng không muốn nhớ rõ ngươi, Cổ Thiên Cầm cũng sợ Trần Thanh Đế gặp lại Bùi Ngữ Yên. Bùi Ngữ Yên này, hoặc là có cổ quái, hoặc là lớn lên rất xấu.
- Ngay cả têm âm người Lữ Bất Phàm kia cũng nói, nữ nhân Mạnh Ngưng Tuyết này thật không đơn giản. Không biết Lữ Bất Phàm kia, đối với Mạnh Ngưng Tuyết biết rõ bao nhiêu.
Mạnh Ngưng Tuyết đến cùng là người nào, đây mới là Trần đại thiếu quan tâm nhất.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế bấm số Viên Cầu, Viên đại thiếu.
- Trần đại thiếu, ngươi như thế nào có thời gian gọi điện thoại cho ca ca ta vậy?
Điện thoại vừa mới chuyển được, thanh âm Viên Cầu liền phát nổ:
- Oa kháo... Trần đại thiếu, ngươi không phải là giải quyết xong 30 bộ áo điều hòa chống đạn đi à nha?
Viên Cầu đang nằm ở trên ghế sa lon xem tivi, trực tiếp từ trên ghế salon nhảy dựng lên, vẻ mặt hưng phấn.
Viên đại thiếu hắn, chờ áo điều hòa chống đạn để phát tài, để vẽ mặt, đang chờ rất vất vả a.
- Sẽ nhanh thôi.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nói ra:
- Hiện tại giúp ta đi điều tra một người, nếu như điều tra để cho ta hài lòng, tốc độ chế tác của ta, cũng sẽ tăng nhanh.
- Ta móa, Trần đại thiếu, ngươi cũng dám uy hiếp ca ca ta? Mịa... Text được lấy tại truyentop.net
Viên đại thiếu lông mày giương lên, nói ra:
- Nói đi, rốt cuộc muốn điều tra ai? Là mỹ nữ nào? Lớn lên dạng gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.