Bằng không thì Trần đại thiếu nhàn rỗi nhức cả trứng, lại nói nhãm nhiều như vậy sao?
- Hừ, chuyện này, em phải hảo hảo cân nhắc. Em cùng mấy người Chu Trướng là đại biểu cho toàn bộ Khoa Văn Nghệ, không nên làm Khoa Văn Nghệ mất mặt.
Mạnh Ngưng Tuyết hừ một tiếng, nói ra:
- Còn có một việc, cái kia chính là... là... hiện tại tôi không có chỗ ở.
- Không có chỗ ở?
Hai mắt Trần Thanh Đế híp lại thành một tuyến, hoảng sợ nói:
- Mạnh lão sư, cô không phải là muốn chuyển đến chỗ em ở chứ?
Làm một đống lớn, đây mới là mục đích chính thức của ngươi a.
- Đến, đến... tại đây tùy thời hoan nghênh cô, cái dáng người này, oa ha ha...
Trần Thanh Đế rất nhanh tiến lên, lôi kéo bàn tay như ngọc trắng của Mạnh Ngưng Tuyết, tán thưởng không thôi:
- Cái xúc cảm này, coi như không tệ. Mạnh lão sư, cô cũng không nên đổi ý, em còn thật muốn biết, tư vị cho cô đổ máu là dạng gì đấy.
- Em... em buông tay ra.
Mạnh Ngưng Tuyết co rụt tay lại, đẩy tay Trần đại thiếu ra, thân thể liên tục lui về sau mấy bước.
- Mạnh lão sư, cô nói cô không có chỗ ở. Đã trễ như vậy, còn đến chỗ em. Chẳng lẽ... Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Chẳng lẽ cô không phải nói cho em biết, cô muốn chuyển tới nơi này ở sao?
- Nếu như vậy, cô còn đứng lấy làm gì? Bên ngoài gió lớn, thời tiết lại lạnh như vậy, sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-ta-thieu/671677/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.