Chương trước
Chương sau
Trần Thanh Đế lạnh quát một tiếng, hai tấm Mộc Khốn Phù cuối cùng xuất hiện trong tay của hắn, lập tức bị kích phát, phân biệt đánh tới Tôn Tiểu Quang cùng Hồng Trung.
Phốc!
Phốc!
Toàn thân Tôn Tiểu Quang cùng Hồng Trung chấn động, không khỏi sợ run cả người. Ngay sau đó, bọn hắn kinh hãi phát hiện, tốc độ của mình giảm mạnh, cả người đều vô cùng trầm trọng.
- Tất cả đều chết đi!
Trần Thanh Đế cầm trường đao trong tay, lạnh quát một tiếng. Linh khí trong cơ thể, lập tức bộc phát, đem tốc độ công kích của mình tăng lên tới cực hạn.
Phốc Phốc...
Hàn mang lóe lên, lập tức, hai đạo máu tươi phân biệt từ cổ của Hồng Trung cùng Tôn Tiểu Quang phun ra. Hai người, ngay ngắn trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin tưởng.
- Xì xào... Ngươi cũng chết a...
Tôn Tiểu Quang trợn mắt, gian nan kéo chốt lựu đạn, muốn cùng Trần Thanh Đế đồng quy vu tận.
- Con chó, thực ngoan độc.
Trần Thanh Đế biến sắc, một cước đá bay Tôn Tiểu Quang, lập tức, rất nhanh kích xạ mà ra.
Oanh!
Bạo tạc nổ mạnh, tiếng nổ oanh động toàn bộ núi rừng.
Uy lực một quả lựu đạn không có lớn như vậy, bất quá, lựu đạn trên người Tôn Tiểu Quang cũng không ít a. Đồng thời kíp nổ, uy lực kia là rất cường hãn.
Phanh!
Cả thân thể Trần Thanh Đế nằm sấp trên mặt đất, bất quá, Trần đại thiếu bề ngoài giống như vận khí không tốt lắm, vừa vặn té trên một tảng đá.
- Khục khục...
Trần Thanh Đế liên tục ho khan vài tiếng, chửi ầm lên:
- Ta móa, thực con mẹ nó không may, như vậy cũng có thể trúng chiêu.
Lần này, Trần đại thiếu va vào tảng đá không nhẹ. Khá tốt có áo chống đạn bảo hộ, bằng không thì phải thổ huyết.
- Hung ác, thực con mẹ nó quá độc ác.
Trần Thanh Đế từ trên mặt đất bò dậy, vuốt vuốt lồng ngực của mình, nhìn thi thể chỉ còn lại mấy khối cách đó không xa, duỗi ngón giữa nói:
- Người cũng đã chết, có tất yếu làm ra như vậy sao?
- Thực là ăn no không có việc gì làm, làm mình chết không toàn thây như vậy. Móa...
Trần đại thiếu liếc mắt, tiếp tục vuốt vuốt lồng ngực của mình.
Mịa, ngươi muốn mình phân thây, cũng không thể liên lụy ca ca ta? Nhìn xem, ca ca bị ngươi làm đau lắm.
Khá tốt xương cốt không có việc gì, bằng không thì, ca ca nhất định sẽ đánh xác của ngươi, móa, móa... Nguồn: truyentop.net
Hùng hùng hổ hổ một hồi, thân thể Trần Thanh Đế lóe lên, rất nhanh đã đi khỏi nơi đây. Bất quá, hắn lại không có ly khai đỉnh núi, mà tìm một địa phương an toàn, khôi phục linh khí.
Ai biết rõ, có thể gặp sự tình ám sát nữa hay không?
Trần đại thiếu cũng không muốn chật vật một lần nữa.
Vẫn là khôi phục linh khí tiêu hao trong cơ thể, đến trạng thái đỉnh phong, mới có thể chính thức yên tâm.
Ông...
Hai giờ sau, linh khí trong cơ thể Trần Thanh Đế khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, hơn nữa về tới trên xe, rất nhanh ly khai nơi đây.
Khi Trần đại thiếu ly khai không bao lâu, một mỹ nữ chân dài dáng người cao gầy, vẻ mặt bình tĩnh, xuất hiện ở biên giới khe suối, nhìn về phía trong núi.
Mỹ nữ chân dài không phải người khác, đúng là bị Trần đại thiếu thả bồ câu, rất dễ dàng thẹn thùng, ngại ngùng, em gái Thiết Nam, Tạ Khinh Diệu.
- Người Hướng gia, tất cả đều bị giết rồi, bị Trần Thanh Đế giết.
Lúc này Tạ Khinh Diệu giống như là thay đổi một người khác, hai con ngươi như là ao tù nước đọng, không có bất kỳ chấn động:
- Chín người, thực lực đều rất mạnh, nhưng mà, toàn bộ đều chết hết. Bị Trần Thanh Đế đánh bại từng cái, chém giết.
- Cuối cùng có hai người thực lực mạnh nhất cùng một chỗ, vậy mà cũng bị Trần Thanh Đế giết.
Tạ Khinh Diệu nhíu mày, thì thào tự nói:
- Trần Thanh Đế, ngươi mạnh như thế nào?
- Trần Thanh Đế, hi vọng ngươi không chạm đến điểm mấu chốt của ta.
Con ngươi của Tạ Khinh Diệu như là nước đọng, hiện lên một đạo sát cơ:
- Nếu không, ngươi sẽ chết!
Tạ Khinh Diệu đứng ở biên giới khe suối, toàn thân tràn ngập sát khí khổng lồ. Sát khí rất là âm nhu, lại làm cho người cảm thấy vô cùng rét lạnh.
Vèo!
Đúng lúc này, một đạo kình phong thổi qua, Tạ Khinh Diệu chấn động toàn thân, rất nhanh xoay người, quỳ một chân trên đất, vô cùng cung kính nói:
- Khinh Diệu khấu kiến sư phụ.
Người tới mặc màu đen quần áo, toàn thân bị bao khỏa vô cùng kín, dáng người đầy đặn khêu gợi, bày ra mị hoặc cực hạn, chỉ là xem dáng người, lại để cho người nhịn không được muốn phạm tội.
Về phần tướng mạo như thế nào, lại nhìn không tới, bởi vì trên mặt người này mang khăn che mặt.
- Ân.
Người này nhẹ gật đầu, ôn nhu nói:
- Trần Thanh Đế này thật không đơn giản, ở trên người của hắn, ta đã nhận ra một loại lực lượng lạ lẫm, ta muốn biết đây là loại lực lượng gì.
Nghe thanh âm, người này cùng thân hình của nàng là có quan hệ trực tiếp, thanh âm rất nhu, rất có sức cuốn hút, lại để cho người sau khi nghe toàn thân rất sảng khoái.
Chỉ là theo thanh âm phán đoán, lại phán đoán không ra tuổi cụ thể.
Thiếu nữ?
Thiếu phụ?
Lão thái thái?
Những cái này cũng không phải, bởi vì thanh âm người này rất Phiêu Miểu, ngươi nói nàng là thiếu nữ cũng được, ngươi nói nàng là lão thái thái cũng không có vấn đề gì.
- Vâng, sư phụ.
Tạ Khinh Diệu rất nghiêm túc nói, bất quá, nàng cũng không dám ngẩng đầu xem sư phụ của nàng.
Sư phụ nàng cường đại, đã làm cho nội tâm Tạ Khinh Diệu vô cùng tự tin, háo thắng cũng cho rằng, cả đời này cũng không thể siêu việt sư phụ nàng được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.