Con mẹ nó, ngươi nói ngươi người nào không gây. Hết lần này tới lần khác đi gây Tĩnh Nhu nhà của chúng ta, là bảo bối của toàn bộ Lâm gia? Ngươi có phải chán sống hay không?
Ngươi dẫn người đi nện Lữ gia, lão tử không chỉ không có ngăn cản, còn vỗ tay bảo hay. Ngươi nha, vì sao phải đi gây Tĩnh Nhu nha đầu? Còn cái gì phòng lớn, phòng bé.
Lâm Sát Địch phẫn nộ rồi, vô cùng phẫn nộ.
- Sự tình là như thế này…
Trần Thanh Đế nhíu mày, mở miệng giải thích nói:
- Khoa Văn Nghệ của Trung Y Học Viện, có một hoa khôi tên là Lý Nhược Băng. Nàng cùng ta quan hệ rất không tồi.
- Lấy cái mặt của ngươi, sẽ có hoa khôi vừa ý ngươi sao? Ta nhìn ngươi là Bá Vương ngạnh thượng cung, tuyệt đối không có làm chuyện gì tốt.
Lâm Sát Địch chấn động toàn thân, lạnh giọng nói ra:
- Ngươi không phải đối với Tĩnh Nhu nhà ta, làm ra trò gì chứ?
- Oa kháo... ta là hạng người như vậy sao?
Trần Thanh Đế nghiêm túc nói:
- Lâm Sát Địch, tôi cảnh cáo ông, đừng hất nước bẩn lên người của tôi.
Trần Thanh Đế cũng trở mặt, lúc này chẳng còn chú cháu gì nữa cả.
- Mẹ nó, xem ra không giáo huấn ngươi là không được rồi.
Lâm Sát Địch xoắn tay áo, một bộ muốn động thủ:
- Lão cha ngươi không đem lão tử để vào mắt thì thôi, ngay cả tiểu tử thúi ngươi vậy mà cũng dám không đem lão tử để vào mắt.
- Ta nói ngươi a, có thể nghe ta nói cho hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-ta-thieu/671663/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.