Chương trước
Chương sau
Mạnh Ngưng Tuyết thật sự không biết, sau khi đưa Trần Thanh Đế đến văn phòng, sẽ tiếp tục như thế nào nữa.
Trần Thanh Đế quá bình tĩnh rồi.
Bất quá, là Mạnh Ngưng Tuyết nàng gây ra họa, cũng chỉ có chính nàng đến giải quyết.
Hơn nữa lời nói ra, giống như là một bát nước hất đi ra ngoài, là không thể thu hồi lại. Bằng không thì, Mạnh Ngưng Tuyết nàng chẳng phải là sợ Trần Thanh Đế sao?
Tan học, đến giờ tự nhiên sẽ tan học.
Mạnh Ngưng Tuyết lại không muốn tan học như thế nào, cũng không được.
- Ta tuyệt đối không thể thua, không thể thua.
Tiếng chuông tan học vang lên, Mạnh Ngưng Tuyết âm thầm hít sâu một hơi, nhìn Trần Thanh Đế nói:
- Hiện tại tan học, Trần Thanh Đế, em đi theo tôi.
Chính mình gây ra họa, đó là tuyệt đối không thể lùi bước. Lui không thể lui, cái kia cũng đừng có lui. Cho nên, Mạnh Ngưng Tuyết lựa chọn chủ động.
Trần Thanh Đế từ trên ghế đứng lên, cũng không nói lời nào, chỉ lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt, đi đến bên cạnh Mạnh Ngưng Tuyết.
- Hắn... Hắn vậy mà thật sự dám tới.
Tim của Mạnh Ngưng Tuyết, lại bắt đầu mất trật tự. Bất quá, nàng lại cưỡng ép để cho mình trấn định lại.
Đến bây giờ, Mạnh Ngưng Tuyết cũng không có ý thức được, ngay từ đầu giao phong cùng Trần Thanh Đế, khí thế của nàng đã không có. Hiện tại, là Trần Thanh Đế đã ảnh hưởng đến nàng.
Khí thế, loại đồ vật thần kỳ này, vô luận là ở địa phương nào, dưới dạng tình huống gì, cái kia đều là phi thường trọng yếu.
Nếu như còn không có giao chiến, khí thế không còn, khoảng cách thua cũng không xa.
- Đi theo tôi.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế tới, Mạnh Ngưng Tuyết trực tiếp xoay người, đi đến ngoài cửa phòng học. Nhưng mà, trong nội tâm nàng lại không biết như thế nào cho phải, không biết ứng đối Trần Thanh Đế như thế nào.
Đổ máu!
Độ trùng kích của chuyện này, thật sự là quá cường liệt.
Hơn nữa, Mạnh Ngưng Tuyết cũng nghĩ không thông, Trần Thanh Đế như thế nào biết nàng còn là một... còn là một xử nữ.
Loại Nữ Thần như Mạnh Ngưng Tuyết, thành thục hào phóng, dáng người dụ hoặc, hơn nữa, năm nay nàng đã 24 tuổi, không coi là nhỏ nữa.
Nữ Thần 24 tuổi, vẫn là xử nữ, ở xã hội hiện tại thật sự là động vật quý hiếm.
- Trần Thanh Đế...
Mạnh Ngưng Tuyết cùng Trần Thanh Đế vừa đi ra cửa phòng học, chỉ thấy Băng Sơn Nữ Thần, Lý Nhược Băng vô cùng lo lắng, nhanh chóng chạy tới.
- Nàng là tới tìm em?
Mạnh Ngưng Tuyết cũng không biết là vì cái gì, đột nhiên hỏi Trần Thanh Đế như vậy.
Có thể là bởi vì, Mạnh Ngưng Tuyết là hi vọng Lý Nhược Băng tới tìm Trần Thanh Đế. Kể từ đó, nàng sẽ có lý do không cho Trần Thanh Đế đi theo nàng vào văn phòng.
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, bước nhanh đi tới, nhìn Lý Nhược Băng nói :
- Việc gì gấp hay sao?
- Đúng... Đúng vậy.
Lý Nhược Băng không ngừng thở dốc, sắc mặt cũng rất lo lắng.
- Vậy đi thôi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, trực tiếp đi đến cầu thang, toàn bộ quá trình, cũng không có quay đầu lại nhìn Mạnh Ngưng Tuyết. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net
- Rốt cục... cũng đi.
Mạnh Ngưng Tuyết nhìn thấy Trần Thanh Đế ly khai, nhẹ nhàng thở ra, bất quá, nàng rất nhanh lại bắt đầu khó chịu:
- Trần Thanh Đế đi rồi, vậy mà... vậy mà không có hỏi xem ta có đồng ý hay không, thật sự là hơi quá đáng.
Vốn bọn người Chu Trướng muốn được xem cuộc vui, trên mặt đều lộ ra vẻ thất vọng. Con mẹ nó, làm sao lại như vậy chứ? Cơ hội tốt như vậy không nhiều a?
- Cái kia... Trần Thanh Đế sao lại vội như thế làm gì chứ?
Võ Thuật rất là thất vọng, vẻ mặt đáng tiếc nói:
- Khí thế của Mạnh Nữ Thần đã bị hắn gắt gao chế trụ, cơ hội tốt như vậy, đâu có dễ dàng a?
- Ai biết rốt cuộc là làm cái gì? Bất quá, Lý Nhược Băng đến tìm hắn, có lẽ đã phát sinh sự tình gì đó.
Chu Trướng nhíu mày, nói ra.
- Nói nhảm, ngươi không nghe thấy Trần Thanh Đế nói, có việc gấp? Sau đó Lý Nhược Băng gật đầu, Trần Thanh Đế mới ly khai sao?
Võ Thuật liếc mắt, nói ra.
- Nhất định là có việc gấp, bằng không thì Trần Thanh Đế sẽ không ngay cả chào hỏi cũng không nói, cứ như vậy đi ra.
Trịnh Lục trầm ngâm một tiếng, nhíu mày nói ra:
- Chúng ta có nên theo sau hỗ trợ hay không?
Võ Thuật nghĩa bạc vân thiên, rất là nghĩa khí nói:
- Huynh đệ có việc, bất kể có thể giúp đỡ nổi hay không, vì huynh đệ nhất định phải trình diện.
- Đúng vậy, huynh đệ gặp nạn, không vì huynh đệ đến tràng sao được?
Chu Trướng nhướng nhướng mày, nói ra:
- Nếu như Trần Thanh Đế bị người đánh, chúng ta cũng có thể thay hắn chịu vài cái.
- Cái kia tốt, vậy nhanh đi đi.
Trịnh Lục vung tay lên, nhanh chóng xông ra ngoài, cũng mặc kệ là chuyện gì, nhắm hai mắt xông về phía trước.
Bất quá, khi bọn hắn lao xuống dưới, lại phát hiện Trần Thanh Đế cùng Lý Nhược Băng đã không thấy rồi.
- Con mẹ nó, xem ra thật là có việc gấp, bằng không thì Trần Thanh Đế sẽ không vội vả như vậy.
Trịnh Lục trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Chúng ta chia nhau tìm, sau khi tìm được, điện thoại liên hệ.
- Tốt!
Chu Trướng cùng Võ Thuật lên tiếng, lựa chọn một phương hướng đi tìm Trần Thanh Đế.
...
- Sự tình gì gấp gáp như vậy?
Trần Thanh Đế một bên khởi động xe, một bên thản nhiên nói:
- Có phải Thượng Quan Giang Vũ đi tới nhà các ngươi hay không?
Thượng Quan Giang Vũ vừa đi không bao lâu, Lý Nhược Băng nói có chuyện gấp, vẻ mặt lo lắng. Ngoại trừ người Thượng Quan gia tìm tới cửa, Trần đại thiếu thật sự không thể nghĩ được là chuyện gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.