Chương trước
Chương sau
Vừa nhắc tới y thuật của Trần Thanh Đế, Trần Hương Hương mặt ngọc đỏ lên không thôi, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:
- Nếu để cho đại ca biết rõ, chúng ta không phải anh em ruột… ai nha, mắc cỡ chết người ta rồi.
- Tiểu muội, gần đây có phải có chuyện gì không thoải mái hay không? Như thế nào động một chút lại xấu hổ?
Vẻ mặt Trần Thanh Đế quan tâm nói:
- Nếu như có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói cho đại ca, đại ca sẽ thay em trị liệu tốt.
Trần đại thiếu nói chưa dứt lời, càng nói, mặt ngọc Trần Hương Hương lại càng đỏ lên.
- Em đi lấy tiền.
Nói xong, Trần Hương Hương chạy trối chết, hướng gian phòng của mình chạy tới.
- Quân Thần!
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm cung kính, trang trọng, hưng phấn.
Những quân nhân này, nguyên một đám đều vót nhọn đầu, đi đầu tới đây, không phải là vì hy vọng có thể nhìn thấy Quân Thần Trần Chấn Hoa sao?
Liễu Nhất Thôn cùng Lý Vưu, mãnh liệt yêu cầu tới nơi này, ngoại trừ muốn gặp Trần Thanh Đế ra, cũng đều phi thường khát vọng nhìn thấy phong thái của Quân Thần thoáng một phát.
Hiện tại Quân Thần Trần Chấn Hoa đã đến, bọn hắn có thể không hưng phấn sao?
- Ân? Rốt cuộc đã tới.
Trần Thanh Đế nhíu mày, xoay người qua, nhìn về phía Trần Chấn Hoa đang nâng cao thân thể, thẳng tắp đi tới trong biệt thự.
Trần Chấn Hoa đến, Trần Thanh Đế một chút cũng không ngoài ý. Không đến, đó mới là ngoài ý muốn.
- Oa kháo... Quân Thần đại gia đã đến, thần tượng của ta a.
Nhìn thấy Trần Chấn Hoa đến, Viên Cầu hai mắt sáng lên, phi thường kích động.
Phàm là nam nhân, dưới háng có chim, đều mộng tưởng qua về sau trở thành một quân nhân vĩ đại. Viên đại thiếu xuất thân quân nhân thế gia, cũng từng có qua.
Viên Cầu kính nể nhất, tôn kính nhất đúng là Quân Thần, Trần Chấn Hoa rồi.
Trần Chấn Hoa, đối với Viên Cầu mà nói, so với lão tử, gia gia của hắn còn ngưu bức hơn.
Không biết làm sao hắn khống chế không nổi ăn uống chi dục, dáng người lại quá mập mạp, hơn nữa không thích vận động, người quá lười lại sợ mệt mỏi. Đủ loại nguyên nhân, làm cho Viên đại thiếu cùng trở thành quân nhân, giống như là hai đường thẳng song song vĩnh viễn không có giao điểm.
Quân nhân, cùng Viên Cầu vô duyên a!
- Viên Cầu, tiểu tử ngươi định lúc nào giảm béo? Muốn lão tử ném ngươi vào quân đội, tôi luyện một chút hay không? Cam đoan cho ngươi một tháng gầy xuống.
Trần Chấn Hoa tiến đến, liền cầm Viên Cầu khai đao.
Thời điểm Trần Chấn Hoa dùng thân phận quân nhân xuất hiện, hắn là một vị Quân Thần duy nhất của cả Hoa Hạ; thời điểm hắn dùng thân phận trưởng bối xuất hiện, Trần Chấn Hoa chính là một cái trưởng bối cực phẩm không có giá đỡ.
- Khục khục... cái kia, Quân Thần đại gia, tiểu chất còn có việc, đi trước rồi.
Viên Cầu chấn động toàn thân, bốn năm trăm cân thịt mỡ rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy, trực tiếp bôi mỡ đế giày, rất nhanh đi ra ngoài biệt thự.
Bị Quân Thần ném vào bộ đội huấn luyện một tháng?
Dựa vào, cái này đối với Viên Cầu Viên đại thiếu mà nói, đây còn không phải là muốn mạng của hắn sao.
Dù hắn rất muốn giảm béo, cũng không muốn đi chịu tội như vậy.
Lúc này không trốn, còn đợi khi nào?
Quân Thần đại gia là người nói là làm, đừng nhìn xem hắn chỉ là vui đùa. Nếu ngươi thật xem thành nói giỡn, vậy ngươi là loại ngu xuẩn nhất trên đời.
- Ha ha, tốc độ thằng nhóc này thực không chậm.
Trần Chấn Hoa nhìn bộ dáng Viên Cầu chật vật đào tẩu, cười ha ha nói:
- Ném vào bộ đội huấn luyện một phen, vẫn là rất có tiền đồ đấy.
Viên Cầu đang chạy trốn, nghe được Trần Chấn Hoa nói, toàn thân rung mạnh, biến sắc, một cái lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất. Khá tốt, phản ứng của Viên đại thiếu ở thời khắc này, vượt xa người thường phát huy, bằng không thì không ngã là không thể.
- Con mẹ nó, ca ca ta phát hiện, mỗi lần nhìn thấy Quân Thần đại gia, năng lực phản ứng của ta sẽ thẳng tắp tăng vọt, trở nên phi thường trâu bò. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Viên Cầu lao vào chiếc Ford của hắn, thầm suy nghĩ nói.
Thu hồi ánh mắt, Trần Chấn Hoa hít sâu một hơi, nhìn Trần Thanh Đế nói:
- Thanh Đế, con có phải là có chuyện gì muốn nói cho cha hay không?
- Cha muốn biết cái gì?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói.
- Ân?
Trần Chấn Hoa nhíu mày, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế, nhìn một hồi lâu, mới nói:
- Thanh Đế, con thay đổi rất nhiều.
- Dù cải biến như thế nào, thì con vẫn là con trai của cha, không phải sao?
Trần Thanh Đế y nguyên bình thản nói. Đối với ánh mắt sắc bén kia của Trần Chấn Hoa, căn bản không có bất kỳ phản ứng nào, không nhìn thẳng.
Lấy ánh mắt kia, còn muốn nhìn thấu Trần Thanh Đế? Khôi hài a?
- Ha ha, tiểu tử ngươi, chẳng lẽ tiểu tử ngươi thông suốt rồi hả?
Trần Chấn Hoa cười ha ha, rất là cao hứng, ngày này hắn đã đợi lâu lắm rồi.
Phải biết rằng, ở dĩ vãng, Trần Thanh Đế không nguyện ý nhìn thấy nhất đúng là Trần Chấn Hoa hắn. Mỗi lần Trần Chấn Hoa đến biệt thự này, nếu như Trần Thanh Đế có mặt, đều tìm các loại lý do ly khai.
Trần đại thiếu sợ, sợ Trần Chấn Hoa.
Từ lần trước ở bệnh viện, Trần Chấn Hoa liền phát hiện Trần Thanh Đế biến hóa rất nhiều. Bất quá, lúc ấy hắn đang nổi nóng, cũng không có để ý cỡ nào.
- Cha đã đến rồi.
Lúc này, Trần Hương Hương từ trên lầu chạy xuống, trong tay còn cầm một xấp tiền, chừng hai ba vạn.
- Ha ha, bảo bối Hương Hương của cha, cha đã đến.
Trần Chấn Hoa nhìn thấy Trần Hương Hương, lập tức tâm tình thật tốt, sau đó chứng kiến trong tay Trần Hương Hương cầm tiền, khó hiểu hỏi:
- Hương Hương, con cầm nhiều tiền như vậy làm gì?
- A, đại ca làm mất thẻ, vừa vặn muốn dùng tiền, tiền này là cho đại ca đấy.
Nói xong, Trần Hương Hương đem tiền giao cho Trần đại thiếu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.