Trần Hương Hương lần nữa gật đầu nói.
- Ân, vậy thì chờ đi.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, tìm một chỗ ngồi xuống, chuyên tâm chữa thương cho Tiểu Hắc.
- Đợi hắn đến, chúng ta xử trí những người này như thế nào?
Sau một lát, Trần Hương Hương nhịn không được hỏi.
- Ta rất muốn giết bọn hắn, bất quá, vì để tránh cho hiềm nghi, tránh cho ta là giết người diệt khẩu, ta chọn báo cảnh.
Trần Thanh Đế cúi đầu nhìn Tiểu Hắc trong ngực, cũng không có ngẩng đầu.
- Đã đến.
Đúng lúc này, thanh âm ô tô vang lên, Trần Thanh Đế khẽ ngẩng đầu, thản nhiên nói:
- Tiểu muội, ta tin tưởng, em sẽ có phán đoán của mình.
Nói xong, Trần Thanh Đế ôm Tiểu Hắc, đi ra bên ngoài.
- Trần Thanh Đế, ngươi quả nhiên ở chỗ này.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế đi ra, Lâm Tĩnh Nhu còn không có xuống xe liền tức giận quát:
- Ngươi đến cùng đem Hương Hương đi đâu?
- Ta đem tiểu muội đi đâu? Con mẹ nó, ngươi chính mắt thấy hay sao? Đừng đi lên đã hô to gọi nhỏ.
Lâm Tĩnh Nhu còn không biết chuyện gì, đi lên liền trách Trần Thanh Đế, Trần đại thiếu lập tức phẫn nộ.
Nha, lão tử là tới cứu người, lão tử là người tốt. Vừa lên đến cái tình huống gì cũng không biết, đã nhận định là lão tử làm chuyện xấu. Con mẹ nó, đồ ngực ta không não, ách, cái này...
Coi như là thanh danh cỗ thân thể này của lão tử bất hảo, cái kia cùng lão tử có nửa xu liên quan sao? Móa!
- Ngươi... Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-ta-thieu/671406/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.