Chương trước
Chương sau
Trần Thanh Đế liếc nhìn Trần Hương Hương, lập tức lại nhìn bọn người lão Đại, thản nhiên nói:
- Lão tử như thế nào không biết các ngươi nhỉ? Lão tử như thế nào không biết, có mấy cái cặn bã các ngươi là tâm phúc của mình? Lão tử như thế nào không nhớ rõ, từng bảo ngươi tìm người đi cưỡng gian muội muội của ta chứ?
- Ngươi... ngươi là ai?
Lão Đại toàn thân rung mạnh, nhìn xem Trần Thanh Đế hoảng sợ nói:
- Ngươi... Ngươi là Trần Thanh Đế?
- Như thế nào? Thật bất ngờ sao? Ngươi không phải nhận thức lão tử sao? Ngươi không phải nói cùng lão tử rất quen thuộc sao? Là tâm phúc của lão tử sao? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Trần Thanh Đế một cước đá vào ngực lão Đại, lạnh giọng nói:
- Nói, là ai sai sử các ngươi cưỡng gian muội muội, giá họa cho ta? Chuyện ngày hôm nay, là ai sai sử các ngươi làm? Không muốn chết thì mau nói ra.
- Không nói đúng không? Ta sẽ để cho các ngươi nói.
Trần Thanh Đế cười lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra dáng tươi cười tà dị, nhặt dao găm rơi trên mặt đất kia lên, quay đầu nhìn Trần Hương Hương nói:
- Tiểu muội, em tốt nhất mặt xoay qua chỗ khác, không nên nhìn.
- Ta... dạ.
Trần Hương Hương nhìn dao găm trong tay Trần Thanh Đế, sợ run cả người, nàng đã nghĩ đến, kế tiếp Trần đại thiếu sẽ làm gì.
- Ngươi đã biết thân phận của ta, ta nghĩ ngươi có lẽ rất rõ ràng, coi như là ta giết các ngươi, cũng sẽ không có bất cứ chuyện gì.
Trần Thanh Đế đi đến bên người lão đại, đem dao găm gác ở trên cổ của hắn, thản nhiên nói:
- Hơn nữa, các ngươi bắt cóc muội muội ta, mà ta vì cứu muội muội, ngộ sát các ngươi, vậy thì càng không có sự tình gì rồi.
Dao găm trong tay Trần Thanh Đế khẽ động, trực đâm vào trong đùi lão Đại, sau đó chuyển động:
- Nói, rốt cuộc là ai sai sử các ngươi hãm hại ta?
- A...
Lão Đại phát ra từng tiếng kêu thảm thiết như mổ heo, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, cắn chặt răng, nói ra:
- Cho dù ta nói, chúng ta cũng không sống được. Không nói, còn có cơ hội sống?
- Vẫn là một cái xương cứng, ta ngược lại muốn nhìn xương cốt của ngươi cứng đến bao nhiêu, ta là người rất thích xương cứng.
Trần Thanh Đế dùng sức, dao găm đột nhiên dạo qua một vòng, một khối thịt cứ như vậy bị Trần đại thiếu lấy ra.
- A...
Hét thảm một tiếng, lão Đại trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
- Muốn ngất đi? Không có dễ dàng như vậy, không có ta đồng ý, chết, đối với ngươi mà nói cũng là yêu cầu xa vời.
Trần Thanh Đế lành lạnh tự nói, tùy theo liền lấy ra ngân châm, ở trên đùi lão Đại, rất nhanh châm xuống.
Máu đã ngừng chảy.
- Tỉnh lại đi.
Lập tức, Trần Thanh Đế lại lấy một cây ngân châm, đâm vào trán lão Đại, theo tiếng nói rơi xuống, lão Đại ung dung tỉnh lại.
- A...
Lão Đại vừa tỉnh lại, như điên cuồng kêu to, y phục trên người đã sớm bị mồ hôi lạnh thẩm thấu, mồ hôi rơi như mưa, diện mục tái nhợt.
- Ta chỉ dùng phương thức châm cứu, cưỡng ép cho ngươi tỉnh lại. Loại phương thức này, là có thể làm cho ngươi tỉnh lại không sai, nhưng, đồng dạng sẽ để cho thần kinh ngươi phản ứng càng thêm nhanh nhẹn. Điều này cũng ý nghĩa, cảm ứng của ngươi đối với đau đớn, là tăng gấp hai.
Trần Thanh Đế vô cùng bình thản nói:
- Cho nên, ta khuyên ngươi, tốt nhất nói cho ta biết, rốt cuộc là ai sai sử các ngươi lặp đi lặp lại nhiều lần hãm hại ta.
- Đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, nếu như ngươi lại ngất đi, ta lại dùng phương pháp đồng dạng cho ngươi tỉnh lại, ngươi cảm ứng đối với thống khổ, sẽ tăng bốn lần.
Trần Thanh Đế một bộ hảo tâm nhắc nhở.
Nhưng mà, ở trong mắt bọn người lão Đại, lão Nhị, Trần Thanh Đế chính là một Ác Ma.
Bởi vì trọng thương, thiếu niên tóc vàng cảm thấy mơ màng muốn ngủ, nghe Trần đại thiếu nói xong, nhịn không được giật mình một cái, cưỡng ép để cho mình không mê man.
Hiện tại cũng đã đủ thống khổ rồi, nếu so với ban đầu đau nhức gấp hai, hắn sao có thể thừa nhận được, không đau chết mới là lạ. Kiên quyết không thể ngất đi, nhất định phải chịu đựng.
Thanh niên tóc vàng nghĩ như thế.
- Xem ra ngươi thật sự là chưa thấy quan tài không rơi lệ, tốt, ta đây sẽ thanh toàn ngươi.
Chủy thủ trong tay Trần Thanh Đế khẽ động, trực tiếp đâm vào phần bụng lão Đại.
Trần Thanh Đế nhắm vô cùng chuẩn, lão Đại căn bản không có bất luận nguy hiểm tánh mạng gì.
Chỉ có đau nhức!
- A...
Một đao đi qua, lão Đại chỉ là phát ra một tiếng hét thảm, quyết đoán hôn mê bất tỉnh. Một đao kia so với một đao trước, càng thêm đau nhức, cái này cho hắn biết gấp hai thống khổ theo như lời của Trần Thanh Đế là thật sự.
Cảm nhận được thống khổ gấp hai, lão đại là không muốn hôn mê cỡ nào, nhưng mà... loại chuyện này, hắn cũng khống chế không được. Không phải là không muốn, nhưng lại lực bất tòng tâm a.
- Gấp hai thống khổ, đã không chịu nổi, một đao liền choáng luôn, vậy bốn lần thống khổ thì sau nhỉ?
Trần Thanh Đế lầm bầm lầu bầu, lại lấy ra một cây ngân châm, vào huyệt Thái Dương của lão Đại.
- A...
lão Đại vừa tỉnh lại, kêu thảm một tiếng, ngay sau đó lại hôn mê bất tỉnh.
Trên người hắn có thương tích, có thương tích thì có đau nhức, mà lần này là bốn lần thống khổ, vậy thì càng thêm gánh không được. Lão Đại lại không muốn như thế nào, cuối cùng cũng phải hôn mê.
- Nhìn ngươi thống khổ như vậy, tạm thời buông tha ngươi một chút.
Trần Thanh Đế rút dao găm ra, rất nhanh cầm máu giúp lão Đại, sau đó nhìn trên người lão Nhị cùng thanh niên tóc vàng thoáng một phát.
Ánh mắt Trần Thanh Đế tiếp xúc đến ai, ai cũng nhịn không được phát run, không dám cùng Trần đại thiếu đối mặt. Ở trong lòng càng cầu nguyện, Trần đại thiếu ngàn vạn lần đừng xem trọng mình.
- Ngươi... chọn ngươi đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.