Khói lửa trôi qua, trăng tròn lại sáng, ở giữa một rừng lan, hai con người đẹp tựa tiên gắt gao ôm lấy nhau , ngẫu nhiên từng làn gió nhẹ thổi qua , nhưng tựa hồ chẳng thể nào có thể phá đi không khí hạnh phúc này .
Ôn nhu liếm thỉ, trằn trọc doãn hấp, Linh Huyền tử cảm thấy thiên hạ trong lòng mình thật là ngọt , vì sao đến tận bây giờ hắn mới biết a .
Cảm giác thân thể của thiên hạ đã dần dần thả lỏng, hô hấp khi khinh khi trọng, tựa hồ đã muốn chìm đắm trong nụ hôn ấy, Linh Huyền tử hơi hơi nheo lại ánh mắt, bàn tay bắt đầu không an phận .
Hồ Mị dần thanh tỉnh , con ngươi hơi co lại, hàng lông mi dài chớp động , ngăn lại tay của Linh Huyền Tử , không cho hắn lộn xộn, thân mình trong nháy mắt lui lại .
Linh Huyền Tử cảm giác người yêu không thấy , kinh ngạc mở tuấn mâu, ánh mắt lây dính một tia tình dục, một tia vụ sắc, một tia mê mang, khó hiểu nhìn khuôn mặt buồn bực của Hồ Mị , “Mị nhi, làm sao vậy?”
“Ngươi hỗn đản!” Hồ Mị đột nhiên chửi ầm lên .
Linh Huyền Tử kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng , khó hiểu nói: “Ta làm sao hỗn đản ?”
“Ngươi…” Hồ Mị muốn nói gì đó , lại cắn cắn môi , xoay người rời khỏi.
“Mị Nhi, ngươi đi đâu ?” Linh Huyền Tử bước vội tới ngăn cản Hồ Mị.
“Tháng sau ta phải lập gia đình !” Hồ Mị hừ lạnh nói: “Ngoài đi tìm vị hôn phu ra, ta còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-su-huynh-trien-khong-ngot/1540473/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.