Chương trước
Chương sau
Trước cửa Thần Y cốc vừa vặn lại đến phiên hai huynh đệ Vũ Văn Vũ Võ gác.
Giang Mạt Hàn đánh chiếcngựa chở đầy dược thảo chậm rãi đi tới, Vũ Văn hơihơi nhíu mi, tiến đến chắp tay nói:” Mạt Hàn sư thúc là muốn đi nơinào?”
Giang Mạt Hàn có chút không thích xưng hô này, hắn lạnh lùng nói:” Chính là về nhà báo cái bình an.”
“Phải không? Kia làm gì phải mang nhiều thảo dược như vậy trở về? Chẳng lẽnhà người có người sinh bệnh?” Vũ Võ hiển nhiên không thừa nhận người so với chính mình vào cốc còn trễ hơn làm sư thúc, khẩu khí cực kì khôngtốt.
Giang Mạt Hàn lạnh lùng nhìn về phía Vũ Võ, Vũ Võtoàn thân run lên, cảm thấy sinh ra vài phần kiêng kị, khẩu khí liền dịu đi nói:” Ta cũng chỉ là theo lẽ công bằng làm việc, xe ra vào Thần Ycốc đều cần kiểm tra, đắc tội!”
Nói xong, Vũ Võ chạy tới chỗ thảo dược, tay thò vào bên trong đống thảo dược, kiểm tra coi có gì khác thường hay không.
Bên trong xe đều là một ít thảo dược bình thường, cũng không phải vật quýgì, cho dù sư thúc trước mắt này muốn mang theo thảo dược quý giá đi,hắn cũng không dám nói cái gì. Chính là nghi hoặc Giang Mạt Hàn làm saocó thể lấy chút thảo dược xuất cốc mà bên ngoài mua cũng được, nhưngnguyên cớ trong đó lại nói không nên lời, Vũ Võ chỉ phải nghẹn bĩu môinói:” Không có gì dị thường.”
Vũ Văn khẽ gật đầu, hắntin được đệ đệ mình,trước lúc đệ đệ kiểm tra là lúc mình cũng đã nhìnlướt qua thảo dược trong xe, xác thực không có gì dị thường .
Vũ Văn có lễ nói:” Nếu không có vấn đề, vậy thì thỉnh Mạt Hàn sư thúc xuất cốc, xin hỏi người khi nào trở về, để chúng ta có thể nói cho các sưhuynh đệ khác.”
Giang Mạt Hàn thản nhiên nói: “Lần này về nhà, cũng không biết trưởng bối muốn ở lại bao lâu.”
“Một khi đã như vậy, chúng ta đây sẽ nói cho các sư huynh đệ khác, Mạt Hànsư thúc thỉnh.” Tay Vũ Văn làm một cái động tác thỉnh.
Giang Mạt Hàn rất nhanh điều khiển xe rời đi Thần y cốc, xe chạy đến địaphương cách Thần Y cốc hơi xa, Giang Mạt Hàn mới dừng lại xe, đạm cườinói:” Đã xuất cốc, ngươi có thể đi ra.”
Tiêu Dao đẩy ratấm ván gỗ màu đen hình tròn trên người, từ giữa xe chui ra, trên mặt lộ vẻ âm mưu thực hiện được cười xấu xa nói:” Vũ Võ luôn luôn sơ ý, chọntời gian hắn trong coi sẽ không sai, ha ha!”
Giang Mạt Hàn lắc đầu cười nói:” Cũng không phải hắn sơ ý, đổi người khác chỉ sợ cũng sẽ bị ngươi lừa, Chướng Nhãn Pháp này của ngươi là cùng aihọc?”
Tiêu Dao nhíu mày cười nói:” Hỏa Diệu a, hắn làcái ảo thuật cao thủ, mộc dũng này tuy rằng không sâu, nhưng là dùng tấm ván gỗ màu đen sẽ có một loại cảm giác không thấy có gì sai, cảm giácgiống như mộc dũng không có biến hóa, kỳ thật có ám cách!”
“Là cái người gần tuổi với ngươi, thiếu một cái răng? Nếu hắn dạy ngươi thứ này, vì sao không cùng ra cốc?” Giang Mạt Hàn còn chưa hoàn toàn nhớhết rõ ràng tên những người khác.
Nghe vậy, Tiêu Diêuphù một tiếng bật cười, “Thiếu một cái răng? Ha ha, lời này ngươi đừngcho hắn nghe thấy! Hắn là vì thiếu một cái răng mà ngượng ngùng khôngmuốn xuất cốc gặp người!”
Giang Mạt Hàn khóe miệng hơi hơi run rẩy, thản nhiên nói:” Hiện tại đã xuất cốc, ngươi muốn đi đâu?”
Tiêu Dao bĩu môi nói:” Trước cùng ngươi trở về báo bình an.”
“Không cần, ta đã dùng bồ câu đưa tin báo cho gia gia.” Giang Mạt Hàn đạm cười nói.
“Cái gì? Ta vốn đang muốn đi nhà ngươi ngoạn đây!” Tiêu Dao vẻ mặt thất vọng, cúi đầu ai oán nói.
“Đi nhà của ta ngoạn? Nhà của ta không có cái gì hay để đùa.” Thanh âmGiang Mạt Hàn lạnh như băng, mâu trung hiện lên một tia ảm đạm.
Giang Mạt Hàn đã thật lâu không có đối với mình nói chuyện lạnh như băng, âmthanh hắn đột nhiên lạnh như băng làm cho Tiêu Dao có chút không thóiquen, Tiêu Dao tò mò nhìn về phía Giang Mạt Hàn, nghi hoặc hỏi:” Ngươikhông thích nhà của ngươi sao?”
“Ân.” Thanh âm Giang Mạt Hàn giống như theo chóp mũi mà ra, cực kỳ khinh.
Tiêu Dao lộ vẻ kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, lại tiến lên tiếp tục hỏi:” Vì sao?”
“Người nơi đó, trừ bỏ gia gia, đều thực giả tạo, ta không thích.” Giang MạtHàn không biết vì sao nhìn Tiêu Dao trước mắt lóe ra con ngươi đen,những thứ dấu trong lòng không hề giữ lại đều nói ra khỏi miệng.
Tiêu Dao cúi mâu suy nghĩ trong chốc lát, ngưng mi nói:” Cha nương ngươi cũng giả tạo sao?”
Trong đầu Giang Mạt Hàn hiện lên khuôn mặt tái nhợt, đó là lúc ba tuổi, bộdáng mẫu phi khi rời đi, mẫu phi rời đi hậu thế, hắn lại bị đưa đến chochính vương phi làm đứa nhỏ dưới gối cho nàng, nàng đã có đứa nhỏ củamình, thu lưu hắn chẳng qua là diễn trò thôi, nghĩ đến phụ vương, GiangMạt Hàn mặt nháy mắt lạnh như băng.
“Như thế nào khôngnói lời nào?” Tiêu Dao buồn bực hỏi: “Là không muốn nói đến chuyện không vui? Nói ra hẳn tốt hơn, ta sẽ không nói cho người khác.”
Giang Mạt Hàn lắc lắc đầu nói:” Không có gì hay để nói.”
Tiêu Dao bĩu môi, hiện vẻ buồn bực nói:” Ngươi cứ nghẹn ở trong lòng đi, đem chính mình nghẹn chết nghẹn thành một tòa đại băng sơn đi! Còn nói talà ân nhân cứu mạng của ngươi, hiện tại hỏi ngươi chút sự tình cũngkhông chịu nói!”
Hiển nhiên phép khích tướng rất hữudụng, Giang Mạt Hàn hít một hơi thật sâu, cuối cùng chậm rãi mở miệng ,“Cha ta là một người phong lưu bạc tình, hắn có rất nhiều nương tử,nương ta chẳng qua là một trong số đó, bởi vì nương gia thế không tốt,cho nên ở trong phủ không có địa vị gì. Lúc ta ba tuổi, người nàng tíchuất ức thành tật mà mất. Sau lại ta bị cha đưa cho đại phu nhân nhậnnuôi, bởi vì nàng có đứa nhỏ của mình, đối với ta chẳng quan tâm, như là thành tích của ta so với đứa nhỏ nàng tốt hơn, sẽ lén đánh chửi ta.”
Nhớ tới những ngày bị đánh chửi, Giang Mạt Hàn run nhè nhẹ một chút, nếukhông phải vào lúc mình bảy tuổi bị gia gia phong làm thái tử, nữ nhânkia không dám lại đánh mình, có lẽ hiện tại những ngày bị đánh chửi vẫncòn tiếp diễn.
Tiêu Dao gắt gao nắm chặt tay thành quyền nhỏ, tức giận bất bình nói:” Nàng làm sao có thể như vậy khi dễ ngươi!Ngươi vì sao không nói cho cha ngươi, có lẽ cha ngươi nếu biết sẽ trừngphạt nàng thật nặng!”
Nói cho phụ vương? Bởi vì gia giatừ nhỏ quá mức yêu thương chính mình, phụ vương vốn là đối với mình cóchứa ghen tị, có lẽ ước gì nữ nhân kia đem mình đánh chết, hiện tạichính mình là đương triều thái tử, gia gia không có đem thái tử vị chohắn, hắn đối với mình hận thấu xương, lại làm sao có thể giúp bản thânmình? Giang Mạt Hàn mâu quang lạnh lùng, ngược lại cười khổ nói:” Hắn sẽ không quan tâm, cho nên ta không thích cái nhà kia.”
“Không phải có gia gia ngươi sao? Ngươi không phải thích gia gia ngươi sao?Nói cho gia gia ngươi, làm cho hắn hảo hảo hảo trừng trị cái phá hư nữnhân kia khi dễ ngươi!” Tiêu Dao không có người nhà gì, theo bản năngnghĩ đến nhà hẳn là ấm áp, nhưng là hiện tại nghe được Giang Mạt Hàn nói lời này, trừ bỏ vì hắn tức giận mà bất bình, đối với Giang Mạt Hàn lạicó nhận thức càng sâu, thậm chí cảm thấy không có người nhà như mình,chính mình ít nhất có gia gia cùng nhóm sư huynh sư điệt yêu thương,nhưng là người đau Giang Mạt Hàn lại so với mình còn thiếu hơn, khônghiểu sao có chút đồng tình, muốn cho hắn ấm áp.
GiangMạt Hàn khẽ cười nói:” Phá hư nữ nhân? Xưng hô này lại thật ra thựcthích hợp cho cái nữ nhân kia! Gia gia bận quá, có rất nhiều chuyện chờhắn xử lý, ta không nghĩ hắn bởi vì ta mà phiền não.”
Tiêu Dao tựa hồ thực có thể lý giải ý nghĩ của Giang Mạt Hàn, chính mìnhkhông phải cũng vậy sao, tuy rằng mình thực hi vọng mau chút giải độc,nhưng là cũng không thúc giục gia gia, bởi vì gia gia bề bộn nhiều việc, người muốn cứu có rất nhiều rất nhiều, dù sao sinh mệnh chính mìnhkhông có nguy hiểm, cũng không muốn làm phiền gia gia, tay Tiêu Dao cầmlấy tay Giang Mạt Hàn, tay Giang Mạt Hàn thực lạnh như băng, Tiêu Daokhẽ run lên, lại nắm càng nhanh nói:” Nhớ rõ lời ngươi đã nói, chỉ cầnta muốn kêu ngươi là ca ca, là có thể kêu ngươi ca ca ngươi đúng haykhông?”
Trong lòng bàn tay truyền đến ấm áp, làm cho Giang Mạt Hàn nao nao, hắn mỉm cười gật gật đầu.
Tiêu Dao ngọt ngào cười nói:” Cha ngươi không đau ngươi, mẹ kế khi dễ ngươi, gia gia bận quá không thời gian chiếu cố ngươi, kia muội… Khụ khụ…”Tiêu Dao đột nhiên mạnh ho khan lên.
Giang Mạt Hàn lo lắng vỗ vỗ Tiêu Diêu lưng, cũng không để ý cái từ “muội” kia, lo lắng hỏi:” Làm sao vậy, không có việc gì đi?”
Tiêu Dao gặp thuận lợi đem lời nói sai quăng đi, nuốt nuốt nước miếng, vỗ vỗ ngực, cười nói: “Không có việc gì!”
Giang Mạt Hàn mỉm cười.
Tiêu Dao lời thề son sắt lặp lại nói: “Cha ngươi không đau ngươi, mẹ kế khidễ ngươi, gia gia bận quá không thời gian chiếu cố ngươi, kia đệ đệ tathay cha ngươi thương ngươi, thay nương ngươi sủng ngươi, thay gia giangươi yêu quý ngươi, về sau có cái gì không vui, đừng đem mình phong bếtrở thành toà băng sơn, đem không vui hết thảy nói cho ta biết, nếu nhưta có biện pháp cho ngươi giải quyết đó là tốt nhất, nếu như ta không có bản lĩnh đến giúp ngươi, ta sẽ chặt chẽ quản cái miệng, tuyệt đối sẽkhông làm cho người thứ ba biết tâm sự của ngươi.”
Giang Mạt Hàn giật mình hồi lâu, giật giật môi, ái gì cũng không có nói ramiệng, chính là gắt gao nhìn ánh mắt Tiêu Dao, cặp con ngươi kia thiênchân ấm áp tựa hồ làm ấm áp tâm, lại kiên định ý nghĩ lúc trước, thềchiếu cố tốt Tiêu Dao, vẫn đối với hắn hảo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.