Bàng Phi không sợ gặp Lâm Tĩnh Chi, mà sợ lại nảy sinh những rắc rối không cần thiết. Lần nào cũng là Lâm Tĩnh Chi tới giải quyết phiền phức giữa anh và An Dao. Cô ấy không nợ nần ai cả, không cần phải chịu đựng nhiều như thế.
Nhưng có đôi lúc những thứ mà bạn càng muốn trốn tránh, lại càng tránh không khỏi, kỳ diệu như bị vướng phải lời nguyền vậy.
Rõ ràng anh đã đi trước, cuối cùng lúc anh từ ga-ra ra ngoài lại thấy Lâm Tĩnh Chi đứng trước cổng bệnh viện đợi xe.
Có nên chở cô ấy đi hay là thôi vậy?
Khu vực này rất khó gọi xe, mà lúc này mặt trời nắng lại gắt như vậy...
"Lên đi, tôi đưa chị đi."
"Không cần, tôi gọi xe là được rồi." Lâm Tĩnh Chi nhìn thấy xe của Bàng Phi dừng trước mặt mình cũng thấy ngoài ý muốn. Rõ ràng cô ấy đợi Bàng Phi đi rồi mới đi, cuối cùng vẫn gặp trên đường.
Cho dù An Dao không ở đây, cô ấy cũng không muốn lại có bất cứ qua lại gì với Bàng Phi. Những điều này đều là tai họa ngầm.
"Ầm ầm ầm..."
Ông trời thật biết trêu đùa. Một giây trước vẫn còn trời quang mây đãng, ngay một giây sau đã sấm chớp đùng đùng.
Mây đen nặng nề, mưa lớn kéo đến rất gần.
Những người đợi taxi trước cổng bệnh viện đều vội vã thêm vào dòng người trong trạm xe lửa Xuân Vận. Lâm Tĩnh Chi vốn không thể tranh được với những người phụ nữ mạnh mẽ kia.
Bàng Phi tự mình xuống mở cửa xe cho cô ấy: "Lên đi, nếu không tôi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-re-quy/1648821/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.