"Không ngờ cảnh tượng lần đầu tiên cậu đút cháo cho tôi lại thế này đâu."
Câu nói đùa này nghe thật chua chát.
"Chị đang trách tôi sao?"
"Tôi thì nghĩ ngược lại, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng không thể trách cậu được, cậu nói xem có lạ không? Chắc có lẽ do tôi lớn tuổi hơn cậu, cứ như tình mẫu tử ấy."
Bàng Phi bị chọc cười: "Chị có lớn đâu, nhìn cứ như mười tám ấy."
"Mấy năm trước cậu nói câu này tôi còn tin được, bây giờ thì... quá điêu."
"Được, vậy tôi đành nói thật, chị nhìn giống mười sáu tuổi."
"Phốc..." Lâm Tĩnh Chi thấy Bàng Phi nói thế không chịu được mà phun cháo trong miệng ra.
Thực ra ấn tượng của cô ấy về Bàng Phi từ trước đến giờ là cứng nhắc, không hiểu phong tình, chắc đây là lần đầu tiên cô ấy thấy anh miệng lưỡi trơn tru, cảm giác cứ không quen?
Nhưng điều buồn cười hơn là Bàng Phi bị phun cháo lên đầy mặt, nhìn bộ dạng anh lúc này khiến Lâm Tĩnh Chi không nhịn được cười, suýt nữa thì cô ấy quên mất rằng bọn họ đang ở trong bệnh viện, không nên cười to.
Bàng Phi dọn dẹp qua một chút, sau đó đưa bát đũa đã được rửa sạch cho Lâm Tĩnh Chi, anh còn cẩn thận đặt một bình nước ấm ở bên cạnh, tránh lúc cô ấy khát mà lại không có nước uống.
"Được rồi, cậu đi được rồi đó, tôi ở đây một mình cũng được."
Bàng Phi gãi gãi đầu, dường như anh đang tìm lí do để có thể ở lại nhưng lại không tìm thấy lí do nào.
"Vậy chị có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-re-quy/1648819/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.