"Không có việc gì đâu." An Dao cố gắng bình tĩnh để trả lời, cô hít sâu một hơi rồi điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Không phải bản thân cô đã sớm quyết định sẽ chuẩn bị thật tốt để chấp nhận Lâm Tĩnh Chi rồi sao. Sau này sẽ khó tránh khỏi việc ai chăm sóc Bàng Phi, coi như thích ứng trước một chút đi vậy.
Đi ra từ trong phòng vệ sinh, trên mặt An Dao xuất hiện nụ cười, vứt sạch sự không vui đi.
Ngày hôm sau, An Lộ xoắn chân xoắn tay đi vào văn phòng của An Dao, đối với chuyện của tối hôm qua thì An Lộ phải thể hiện ra một bộ dạng "em không biết gì hết" để tranh thủ sự tin tưởng và buông lỏng của An Dao: "Chị, chị nhất định phải tin em."
"Tin, chị tin." An Lộ là đứa em gái ruột sống chung với cô từ nhỏ đến lớn thì sao An Dao lại có thể không biết được trong lòng cô ta đang suy nghĩ cái gì. Dù sao thì cô ta làm vậy cũng là vì muốn tốt cho cô nên cho dù biết cô ta cố ý thì bản thân cô cũng không trách cô ta. Thế nên An Dao đã lựa chọn tin tưởng.
"Chị của em thật tốt, vậy chị đồng ý mời em ăn một bữa thật lớn đi…"
"Chiều hôm nay sẽ bù cho em ăn."
"Tốt." An Lộ giải quyết thành công mối nghi ngờ của mình bằng một bữa ăn.
Cũng không phải là không có thu hoạch gì cho chuyện này, ít nhất lần sau cô sẽ không thô lỗ như vậy, cũng may là An Dao không ra lệnh cấm cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-re-quy/1648811/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.