"Thông gia đừng hiểu lầm, tôi sống ở đây tốt lắm, cũng không có gì không quen cả. Nhưng mà…" Bàng Kim Xuyên muốn nói rồi lại thôi, đột nhiên ông đứng lên với vẻ mặt nghiêm túc: "Chúng tôi đã rời đi lâu lắm rồi nên khó tránh khỏi việc nhớ nhà. Căn nhà đó là do tôi và vợ tôi mua cùng nhau, bên trong đó có rất nhiều kỷ niệm của chúng tôi…"
Tình cảm của ba anh và mẹ anh vô cùng sâu sắc, từ những việc Bàng Phi nhớ được thì bình thường ba anh cưng chiều mẹ anh như công chúa vậy, ông không hề để bà ấy phải chịu thiệt một chút nào. Nhưng tình yêu này lại không thể tồn tại mãi mãi được. Năm Bàng Phi được tám tuổi thì mẹ anh đã rời xa ba con anh vì một tai nạn giao thông, tới bây giờ ba anh cũng chưa thể vượt qua nỗi đau đó. Nhưng cho dù nỗi đau trong lòng ông ấy có lớn đến như thế nào thì ông ấy cũng chưa từng thể hiện điều đó ra ngoài mặt.
Thế mới nói, không biết từ bao giờ, dáng người cao lớn, cương nghị của ba anh đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Bàng Phi. Mỗi khi nhìn thấy những tấm huân chương trong ngăn kéo của ba, anh cảm thấy khi mình lớn lên cũng phải giống như ba, trở thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.
Có thể nói người ba Bàng Kim Xuyên chính là ngôi sao sáng trên con đường tương lai của anh, đó cũng là hình ảnh về người ba vĩ đại được khắc sâu trong lòng anh từ nhỏ và anh vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-re-quy/1648790/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.