Chương trước
Chương sau
Bàng Phi không thèm để ý đến tin nhắn của Cơ Như Tuyết mà cùng An Dao ăn cơm trưa, sau đó không nghỉ ngơi mà cải thiện tình hình của nhà hàng và tài liệu trước kia.
Trong lúc này lại xảy ra một chuyện ngoài lề, thật ra cũng không coi là chuyện ngoài lề, chính là lúc Bàng Phi viết chữ, An Dao phát hiện ra nét chữ này rất quen thuộc, bỗng nhiên nhớ tới nét chữ ở bản kế hoạch viết tay mà Lâm Tĩnh Chi giao cho cô cùng với nét chữ của Bàng Phi rất giống nhau.
Cô thầm so sánh đối chiếu một chút, đúng là rất giống, mà bản kế hoạch này nảy sinh mối nguy là ở nhà hàng, là Lâm Tĩnh Chi giao cho cô sau khi Bàng Phi đề nghị cô sửa đổi.
Từ trước tới giờ cô đều cho rằng bản kế hoạch là do Lâm Tĩnh Chi làm, bây giờ mới biết được hóa ra là Bàng Phi đã làm bản kế hoạch đó.
Tâm tình cô lúc này như dậy sóng, bản kế hoạch thông qua Lâm Tĩnh Chi để giao lại cho cô, rõ ràng quan hệ giữa hai người bọn họ từ lúc đó đã không bình thường, vả lại Bàng Phi tỉ mỉ làm bản kế hoạch nhưng lại không tự tay giao cho cô, còn không phải bởi vì An Dao cô lúc ấy quá mức phiến diện hay sao…
Chung quy cũng chỉ là chuyện bên lề, An Dao cũng không để trong lòng, bởi vì cũng sắp đến lúc gặp mặt công ty đầu tư rồi.
Toàn thể nhân viên nhà hàng đều ra mặt nghênh đón, An Dao đứng ở đằng trước, Bàng Phi đứng bên cạnh cô.
Nhân viên của Tuyết Lị cuối cùng cũng đến, đi ngay trước mặt chính là một cô gái trẻ tuổi ăn mặc phong cách thời thượng, đeo kính râm che gần nửa mặt.
An Dao không khỏi âm thầm tặc lưỡi, không ngờ người phụ trách của Tuyết Lị lại trẻ như vậy.
Từ xa Bàng Phi đã cảm thấy được dáng vẻ diêm dúa cùng hơi thở toát ra từ người Cơ Như Tuyết, thật là đau đầu, cô gái này rốt cuộc muốn gì?
Hôm qua vừa mới quấy rầy anh, hôm nay lại xuất hiện ở đây, đúng là dai như đỉa.
"Hello, miss An, I am Jiruxue (Cơ Như Tuyết)…" Đối phương không chỉ trẻ tuổi xinh đẹp, mà còn có học thức uyên bác, cô ta phát âm chuẩn đến An Dao cũng phải khâm phục không thôi.
Sau khi bắt tay với Cơ Như Tuyết, An Dao nghiêm túc giới thiệu tình hình phát triển của nhà hàng trong thời điểm hiện tại, từ khi sáng lập đến khi phát triển, rồi kể đến thành tích đã đạt được, hầu như cô đã nói hết những cố gắng của cô mấy năm nay, hơi lạ một cái chính là dường như đối phương không có gì hứng thú?
An Dao không khỏi thấp thỏm, hiện tại tầm nhìn của công ty đầu tư đều rất nham hiểm, cách chọn lựa cũng vô cùng khắt khe, thực ra, trong lòng cô cũng đã hết hi vọng, nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì không biết phải chờ đợi đến khi nào?
"Miss Ji (Cơ)……" An Dao không muốn từ bỏ một cách dễ dàng như vậy, tập trung, nhấn mạnh giới thiệu hạng mục mà Tuyết Lị sắp sửa đầu tư.
Bản kế hoạch này không thể bắt bẻ, chắc chắn đối phương sẽ có động thái.
Cơ Như Tuyết nhận ra nét chữ của Bàng Phi, bản kế hoạch này rõ ràng là do Bàng Phi làm.
Nội dung bản kế hoạch này không tồi, nhưng…
"Tổng giám đốc An."
Cơ Như Tuyết nói bằng tiếng phổ thông, An Dao khẩn trương trả lời: "Cô cứ nói."
"Bản kế hoạch của cô viết không tồi nhưng vẫn không đủ thuyết phục tôi đầu tư vào công ty cô, cô hãy xem xét lại."
An Dao khó hiểu, bản kế hoạch này viết rất đầy đủ và chi tiết, thậm chí bao gồm phân tích thị trường, định hướng tương lai, kế hoạch phát triển, cô thật sự không còn gì để bổ sung.
"Trưởng phòng Cơ…"
Cơ Như Tuyết giơ một ngón tay lắc lắc: "No no no, không phải trưởng phòng, là chủ tịch."
"Chủ tịch Cơ, tôi không biết cô còn cần lí do nào nữa, tôi cảm thấy, tôi cảm thấy bản kế hoạch này viết đã rất đầy đủ."
"A, cũng giống như hàng trăm bản kế hoạch tôi nhìn thấy hàng ngày, cô hãy nói cho tôi, vì sao tôi phải lựa chọn cô?"
"Bởi vì định hướng của chúng tôi rất rõ ràng, bởi vì chúng tôi đã chuẩn bị rất kỹ càng. Có lẽ mỗi ngày cô có thể thấy hàng trăm bản kế hoạch khác nhau nhưng tôi tin rằng tuyệt đối không có bản kế hoạch nào tổng quan và hoàn thiện như của chúng tôi."
"Hơn nữa, công ty chúng tôi chỉ là chuyển giao, chúng tôi có cơ sở kinh tế cùng mạng lưới nhất định. Mỗi ngành sản xuất đều có lúc thị trường bão hòa, nhưng không phải ngành sản xuất nào cũng có thể thích ứng luôn với thị trường. Nhưng chúng tôi có thể, An Bảo vĩnh viễn là ngành sản xuất không bị đào thải khỏi thị trường."
"Cạnh tranh cũng không đại diện cho đào thải, chỉ có chịu không nổi khảo nghiệm của thị trường mới có thể bị đào thải, tôi tin rằng chúng tôi có thể làm tốt, cũng tin rằng chúng tôi sẽ hoàn thành hạng mục này một cách xuất sắc."
"A!" Cơ Như Tuyết nhìn An Dao từ trên xuống dưới, đúng là cũng có chút tài năng, vậy cũng không thể làm khó cô.
Nhưng thế cũng có ý nghĩa, nếu không cô ta sẽ hoài nghi Bàng Phi có phải mắt mù hay không mà sẽ coi trọng một cô gái bình thường?
Vỗ tay!
Một đám người đứng phía sau Cơ Như Tuyết cũng vỗ tay theo!
An Dao mỉm cười, cô nghĩ tình hình đã chuyển biến, cũng không uổng công cả đêm cô chuẩn bị.
"Nói rất hay, đáng tiếc vẫn chưa thuyết phục tôi."
Nụ cười An Dao tắt ngấm trên gương mặt cô, cô gái thời thượng này cứ như không muốn đầu tư vào hạng mục của cô vậy.
"Chủ tịch Cơ, tôi cũng đã nói nhiều như vậy, cô vẫn không hài lòng như cũ, tôi nghĩ, rõ ràng cô không muốn đầu tư hạng mục này đúng không?"
"Tôi không muốn đầu tư hạng mục của cô vậy hôm nay tôi tới đây làm gì?" Cơ Như Tuyết biết rõ nhưng vẫn hỏi.
An Dao vẫn không hiểu ý tứ của cô ta, cô cũng muốn biết lý do tại sao cô ta lại như vậy?
Tác phong làm việc của cô ta trước giờ luôn như vậy hay là cô ta có mục đích khác?
"Chủ tịch Cơ, cô có thể nói rõ hơn không?"
Cơ Như Tuyết đi đến trước mặt Bàng Phi, khóe môi cô ta khẽ nhếch lên: "Muốn tôi đầu tư cũng được nhưng cô phải đồng ý với tôi một việc."
"Cô cứ việc nói." An Dao không hề phát giác mà trực tiếp đáp ứng cô ta.
Cơ Như Tuyết lập tức buột miệng thốt ra: "Cô hãy nói ra việc cô làm có lỗi với anh ta trước mặt mọi người."
Xì xầm!
Tất cả mọi người bắt đầu xì xầm to nhỏ.
Chuyện gì thế này?
Sao vị chủ tịch Tuyết Lị này lại nhắc tới chuyện của An Dao cùng Bàng Phi chứ?
Chuyện của An Dao và Bàng Phi thì liên quan gì đến chủ tịch của Tuyết Lị?
Trước kia An Dao đã làm chuyện gì có lỗi với Bàng Phi?
Chuyện này có vẻ rất phức tạp.
Một đám người ăn dưa bở đoán tới đoán lui, thậm chí bọn họ còn vẽ ra một câu chuyện tình tay ba vô cùng máu chó.
An Dao đỏ mặt, câu nói này của Cơ Như Tuyết còn hơn một cái tát giáng xuống mặt cô, lời bàn tán xôn xao to nhỏ của mọi người khiến đầu cô như nổ tung.
Bàng Phi sầm mặt đẩy Cô Như Tuyết ra: "Cô thật quá đáng!"
"Là tôi đang giúp anh, anh phải cảm ơn tôi mới đúng." Cơ Như Tuyết ngẩng đầu, gương mặt kiều diễm trắng nõn khẽ ửng đỏ, đây mới là kiểu ăn diện thường ngày của cô ta.
Bàng Phi biết tâm tình hiện tại của An Dao đang rất phức tạp, anh không muốn cô dây dưa những việc này với Cơ Như Tuyết, anh kéo An Dao xoay người rời đi.
Cơ Như Tuyết cũng không ngăn cản, dù sao mục đích hôm nay cô ta đến đây cũng đã đạt được.
An Dao đi được hai bước thì dừng lại, cái cảm giác bị đụng chạm vừa rồi cũng không còn mãnh liệt nữa, mặc kệ Cơ Như Tuyết là ai, tại sao phải làm như vậy, còn về việc cô xin lỗi Bàng Phi trước mặt mọi người, không phải là cô không làm được.
Cái gì mà mất mặt, thực ra có đôi khi thể diện cũng không quan trọng như vậy, lúc mở lòng nghĩ thoáng hơn, bất cứ chuyện gì cũng sẽ trở nên thông suốt.
"Đừng nghe cô ta nói bừa." Bàng Phi rất sợ An Dao sẽ làm như vậy.
An Dao hít sâu mấy hơi, bình tĩnh định hình lại, sau đó dứt khoát trả lời câu hỏi to đùng từ mọi người: "Đúng vậy, lúc trước An Dao tôi đúng là rất tệ bạc, làm rất nhiều chuyện thiếu suy nghĩ, uổng công Bàng Phi vẫn luôn ở bên cạnh tôi, tôi rất cảm tạ ông trời đã cho tôi cơ hội để tôi có thể sửa chữa những lỗi lầm đã phạm phải."
"Hôm nay, tôi muốn khẳng định trước mặt mọi người, người đàn ông kia, anh ấy tên là Bàng Phi, anh ấy là chồng tôi!"
Nói ra những lời này, An Dao lúc này như đã trút được gánh nặng.
Những lời bàn tán vẫn chưa dừng lại, người khác sẽ không vì vài lời nói mà thay đổi cách nhìn về bạn, người ta rất giỏi gièm pha, từ có thành không, từ không lại thành có, từ đó thêu dệt thành một câu chuyện không đúng sự thật.
Bàng Phi sải bước đến, trước giờ anh chưa từng nghĩ đến sẽ bảo vệ cô gái ngốc này: "Việc riêng nhà chúng tôi từ lúc nào đã đến phiên các người ở đây khua môi múa mép? Các người có tư cách gì, các người dựa vào cái gì?"
Bàng Phi nói như vậy, đám người kia lập tức thôi bàn tán.
An Dao ngẩng đầu nhìn Bàng Phi, lúc này cô bỗng nhận ra soái khí tỏa ra từ người đàn ông này lại mạnh mẽ như vậy, chỉ cần đứng đó thôi cũng tỏa ra khí chất rất thu hút người khác.
An Dao hốc mắt đã ươn ướt, cảm xúc phức tạp khiến cô không cầm được nước mắt, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Không đợi lâu, Bàng Phi liền kéo An Dao cùng Cơ Như Tuyết rời đi.
Cuối cùng câu chuyện này lại càng phức tạp trong mắt mọi người, không muốn chỉ trích Cơ Như Tuyết ngay trước mặt mọi người: "Chuyện hôm nay, sao lại thế này?"
"Tôi mua công ti đầu tư kia rồi, bây giờ tôi làm chủ tịch, tôi tới thị sát hạng mục tôi muốn đầu tư một chút, có vấn đề gì sao?"
Bàng Phi biết cô ta đang cố ý tránh né, cô ta là một sát thủ, mua công ty đầu tư, cô ta rảnh quá hóa rồ hay sao?
Rõ ràng Cơ Như Tuyết lấy thân phận là chủ tịch của Tuyết Lị đến đây tuần tra, vì thế Bàng Phi cũng không nói được gì. Hai người anh một câu tôi một câu, An Dao nghe xong cũng đã hiểu ra, hóa ra Cơ Như Tuyết đang nhắm tới phía Bàng Phi.
Một Lâm Tĩnh Chi vừa đi thì một Cơ Như Tuyết lại tới, vận đào hoa của Bàng Phi hóa ra cũng tràn đầy như vậy.
"Cô Cơ à, chuyện giữa hai người tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cô, hiện tại Bàng Phi đã là người có gia đình, cô không nên dây dưa với anh ấy." An Dao giờ phút này đã thừa nhận bản thân là vợ của Bàng Phi, điều này làm cho cô cảm thấy vô cùng tự hào, cũng vô cùng may mắn, đã từng rất nhiều lần, thiếu chút nữa cô đã đẩy Bàng Phi đi rồi.
Trời ơi, vậy mà có nhiều cô gái nhớ thương Bàng Phi đến như vậy, nghĩ lại thấy thật nguy hiểm.
"Xì." Cơ Như Tuyết căn bản cũng không để mắt đến An Dao, tuy cô ta tới Dung Thành chưa lâu nhưng hai ngày này cũng đã điều tra rõ chuyện của Bàng Phi, đối với cô ta bây giờ, đối với người phụ nữ như An Dao nhất định không được tha thứ, vậy mà Bàng Phi còn thương yêu cô như bảo bối, đúng là đầu óc bã đậu.
Nếu nói đến Lâm Tĩnh Chi, cô ta còn có chút lo lắng, rốt cuộc cô gái kia thật sự quá ưu tú, quá hoàn mỹ, nhưng nếu nói đến An Dao… ngoài việc cô có ngoại hình xinh đẹp, miệng lưỡi sắc bén, còn lại cô chẳng có điểm gì khác biệt.
Bàng Phi không phải cái loại đàn ông trông mặt mà bắt hình dong, nếu không tại sao anh ta lại bỏ qua người vừa có gương mặt vừa có dáng dấp như cô ta chứ?
Cơ Như Tuyết nghĩ mãi không ra, rốt cuộc vì sao mà Bàng Phi lại không nỡ rời xa An Dao, thậm chí cô ta đã nghĩ, có phải cô đã bỏ bùa Bàng Phi hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.