An Dao không muốn trốn tránh thực tế bằng cách bán nhà hàng, điều đó thật sự không có ý nghĩa gì sao?
Bán nhà hàng trong thời điểm này sẽ lỗ rất nhiều tiền, tất cả thu nhập của nhà họ An đều phụ thuộc vào thu nhập của nhà hàng, An Lộ hiện tại đang học đại học, còn các khoản chi phí khác… Tóm lại, nhà hàng không thể bán, cho dù phải bán cũng không bán vào thời điểm này.
An Dao nói ra ý nghĩ của chính mình.
"Ba, đừng lo lắng chuyện nhà hàng nữa, con sẽ lo liệu tốt chuyện này."
An Kiến Sơn không thể không lo lắng nhìn cô, ông còn không biết hôm nay An Dao không đến nhà hàng: "Tóm lại con đừng tạo cho mình quá nhiều áp lực, mọi việc đều phải từ từ giải quyết."
"Dạ."
Trong lúc đang ăn cơm, An Dao không ngừng xoa tay, xoa chân. Một ngày cơ thể tập luyện đến mức cực hạn như vậy quả thật là ăn không vào nổi, lúc trên đường trở về thì không cảm thấy gì, sau khi nghỉ ngơi được một lúc thì cái gì cũng cảm nhận được.
Cả người đau nhức như muốn vỡ nát, ngáp cũng phải từng đợt, giống như mệt đến cực hạn.
Cơm cũng chưa ăn được bao nhiêu, cơn buồn ngủ lại ập đến.
Người khác đều cho rằng cô vì chuyện nhà hàng mà lo lắng bận rộn, tràn đầy sự đau lòng, chỉ có Bàng Phi mới biết, chuyện này không chỉ đơn giản như vậy.
Ôm An Dao trở về phòng, Bàng Phi cởi áo khoác giúp cô, phát hiện áo thể thao phía dưới áo khoác đã ướt đẫm, dính cả vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-re-quy/1648776/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.