Sau khi hộ tống Bàng Phi về nhà họ An, Hạng Dã liền rời đi.
Đậu xe bên đường, anh bấm số của đội trưởng Thiệu Thịnh.
"Thằng nhóc cậu mà gọi điện cho tôi thì chẳng có việc gì tốt lành, nói đi, lần này là chuyện gì?"
Hạng Dã nói: "Đội trưởng Thiệu, trước đây tôi nói với anh chuyện của Bàng Phi tôi không muốn nhúng tay, nhưng bây giờ tôi đã thay đổi ý định. Anh ta cũng có chút lợi hại, có cơ sở không tồi."
"Thằng nhóc cậu thực sự nói chuyện quả thực lớn miệng. Bàng Phi thân thủ có chút lợi hại? Vậy thì bản lĩnh của cậu là chơi với khỉ rồi."
"Đội trưởng, anh có thể đừng cho người khác chí khí để dập tắt uy danh của Quân khu Đông Nam chúng ta không? Dù sao, tôi cũng là tân vô địch đã đánh bại ba năm liên tiếp vô địch chiến đấu của Quân khu Tây Bắc."
"Không phải tôi cho anh ta chí khí dập tắt uy danh của cậu, nhưng Bàng Phi thật sự không đơn giản như cậu nghĩ. Vẫn là câu nói kia của tôi, sau khi cậu hoàn thành nhiệm vụ có thể trở về đội, bằng không tôi sẽ cho nghỉ vô thời hạn!"
"Đậu má, đội trưởng, anh cũng quá tàn nhẫn rồi. Lúc trước anh đào tôi về cũng không có bỏ ra vốn liếng lớn như vậy. Ai da, trong chốc lát người ta liền cảm thấy như bị bỏ rơi vậy á, không có vui tí nào."
"Đừng có làm tôi mắc ói."
Hạng Dã rất tò mò: "Đội trưởng, lai lịch của Bàng Phi là gì? Đã có chiến công gì lợi hại vĩ đại hay chưa?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-re-quy/1648774/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.