"Hạng Dã, mày cũng thật là quá đáng. Rõ ràng là tên họ Bàng ra tay đầu tiên. Mày xem xem chỉ một cú đá thôi mà cậu Tôn đến bây giờ cũng không thở nổi nữa kìa." Tiền Văn Bân động viên cảm xúc của mọi người, đặt Bàng Phi vào trong hiểm cảnh khó khăn.
Không ít người phụ họa theo, phải đòi lại công đạo cho Hạng Dã!
"Công đạo? Được, để tao cho mày công đạo. Đến đến đến, đến đây nào!"
Tên họ Tôn bị Hạng Dã kéo ra ngoài, trong nháy mắt lại đạp thêm một cú nữa, cả người cuộn tròn lạ trên mặt đất không dậy nổi.
Tiền Văn Bân làm bộ thấy thất bình lên tiếng: "Hạng Dã, mày như vậy cũng không thấy mình quá đáng lắm sao?"
"Quá đáng sao, để cho nó quỳ xuống xin lỗi anh Bàng của tao cũng không tệ. Là nó nói sau lưng người khác có đúng không? Bọn mày không phải thích buôn chuyện lắm à? Ra đây, đứng trước mặt tao rồi từ từ mà nói, muốn nói cái gì thì nói tất cả ra hết đi. Đến đây, có đứa nào đứng ra không..."
Kết quả mà Tiền Văn Bân muốn là như thế này: "Hạng Dã, đừng quên rằng mày vẫn là một người lính và trách nhiệm của mày là bảo vệ quốc gia. Nhưng bây giờ, mày ỷ vào thân phận người lính của mình mà bắt nạt những người vô tội ở đây, đạo đức nhân phẩm của mày đâu rồi?"
"Tao đây bảo vệ quốc gia, nhưng chưa nói là sẽ bảo vệ đồ cặn bã như tụi mày. Tụi mày đối với người khác không có một chút gì là tôn trọng, lũ chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-re-quy/1648772/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.